Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 1842 - Chương 1842: Lừa Giết (1)

Đan Hoàng Võ Đế Chương 1842: Lừa Giết (1)

Bá Thiên Yêu Hoàng khẽ nhíu mày, tản ra liệt diễm, buông lỏng móng vuốt ra.

Long Cốt Cự Ngạc từ trên trời giáng xuống, rơi vào trong phế tích, đất rung núi chuyển, bụi mù cuồn cuộn.

Nhưng, tại lúc rơi xuống đất, trong chốc lát, nó lại gào lên một tiếng, móng vuốt chợt vỗ, đất rung núi chuyển, bổ nhào qua phía Khương Nghị:

- Hầu tạp!! Trả lại Vạn Độc Huyết Long cho ta!!

Khương Nghị lập tức lao thẳng đến bầu trời.

Bá Thiên Yêu Hoàng vỗ cánh gáy to, âm thanh cắt đoạn cả trời cao, mang theo liệt diễm nhào về phía cự ngạc.

Long Cốt Cự Ngạc ổn định tại chỗ, cao giọng hô to:

- Chậm đã! Đừng có lại bắt! Không trả thì không trả nha, ta muốn hỏi một chút!

- Ha ha, nhìn ngươi còn cuồng thế nào!

Đại Vương đứng thẳng người lên, bóp lấy eo, cười to.

- Hỗn đản, vương bát đản không biết xấu hổ!

Long Cốt Cự Ngạc tức giận càng uất ức, tròng mắt to lớn quay tròn, nhìn Khương Nghị, nhìn lại Phượng Hoàng, còn đang tính toán làm sao để cướp lại.

Khương Nghị từ không trung trở lại phế tích:

- Vạn Độc Huyết Long xem như cống phẩm, từ nay về sau, ngươi đi theo ta lăn lộn.

- Cái quái gì?

Đại Vương lập tức không vui, liền nói:

- Ngươi tuyệt đối không nên xúc động, đây không phải cái thứ tốt, lại tặc vừa trơn, năm đó ta thiếu chút nữa đã bị nó hại chết.

- Cái rắm! Ta hại chết ngươi? Là ngươi khuyến khích ta trộm con non của Thao Thiết, hại ta suýt chút nữa chết ở nơi đó, vậy mà ngươi lại nửa đường chạy trốn, còn đường vòng trở về trộm trái cây của ta. Lão tử không có ngươi ném tới trong ổ Thao Thiết, liền xem như khai ân!

Đại Tặc tức giận lại gọi to.

- Nếu như không phải ngươi vội vàng xao động, Thao Thiết có thể phát hiện chúng ta? Ta đó là đường vòng trở về trộm trái cây sao, ta là nghĩ rằng ngươi chết rồi, đặc biệt trở về thay ngươi nhìn!

- Ngươi là nhìn sao? Nếu như ta trở về trễ, ngươi đều muốn ăn sạch sẽ linh quả của ta!

- Ta cho rằng ngươi chết rồi, ta đau đớn, ta khó chịu, ta không được ăn gì ép một chút?

Một con rùa một con cá sấu, càng mắng càng hăng.

Khương Qua nghe được thì lắc đầu:

- Con cá sấu nói 'tiếng người' này cũng đều là con rùa dạy.

Khương Nghị gọi bọn hắn, ngắt lời nói:

- Chúng ta là con người ở thế giới bên ngoài tiến vào, muốn dẫn Đại Vương rời khỏi. Nếu như ngươi có hứng thú, có thể cùng đi với chúng ta.

Long Cốt Cự Ngạc phun ra khí thô bên trong hơi thở:

- Không hứng thú! Trả lại Huyết Long cho ta!

- Không, ngươi có hứng thú!

- Ta không hứng thú!

- Ngươi có hứng thú!

- Ta nói tiếng người không đúng tiêu chuẩn sao? Ta, không, hứng thú!

- Xác định??

- Ta rất xác định, ta không hứng thú, còn muốn nói bao nhiêu lần?

- Khương Qua, giết nó! Rút xương cốt ra, ta muốn nấu canh uống!

- Chờ một chút! Ta đột nhiên có hứng thú!

- Ngươi thật muốn hắn mang theo?

Đại Vương cảnh giác Long Cốt Cự Ngạc, mỗi ngày trông coi gia hỏa này đến đi ngủ đều không nỡ ngủ.

- Tìm bạn tình cho ngươi, miễn cho ngươi cô đơn.

Khương Nghị không để ý nhiều mà mời chào vài con mãnh thú, nhất là loại cự thú huyết mạch đặc biệt, hung tàn nhanh nhẹn dũng mãnh này.

- Ta tình nguyện cô đơn, cũng không nguyện ý mỗi ngày làm gậy mài răng.

Đại Vương phiền muộn, vốn định tính toán cự ngạc, kết quả tự tính kế mình.

- Ngươi thật muốn rời khỏi nơi này?

Long Cốt Cự Ngạc nện bước nặng nề, đụng đụng phía trước.

Đại Vương tranh thủ thời gian dịch chuyển khỏi:

- Thế giới bên ngoài nhiều đặc sắc, ta muốn đi ra ngoài nhìn.

- Ngươi không sợ bọn họ nấu ngươi?

- Bọn hắn không thiếu chút thịt của ta.

- Ngươi hiểu rõ bọn hắn sao?

- Không hiểu rõ.

- Không hiểu rõ liền bán mình? Từ khi nào mà ngươi đã dũng cảm như thế.

- Ngươi sợ sệt cũng đừng đi theo, chờ ta phát đạt trở lại nhìn ngươi. Đến lúc đó khẳng định chuẩn bị cho ngươi mấy con cá sấu cái màu mỡ.

Long Cốt Cự Ngạc thoáng hạ giọng:

- Đứng đắn một chút, bọn con khỉ không có lông này có lai lịch gì?

Đại Vương có chút hếch thân thể:

- Vạn Thế Thần Triều, đoàn cướp bóc hoàng thất!

- Cái quái gì?

- Thần triều, ngươi hiểu không? Chính là loại áp đảo phía trên Thần tộc Chí Tôn hoàng triều kia! Chí Tôn hoàng triều, ngươi hiểu không? Chính là loại hoàng triều để hoàng tộc ngưỡng vọng kia! Hoàng triều, ngươi hiểu không? Chính là quốc gia có cương vực vạn dặm, có hàng tỷ con dân!

- Biết Thần tộc là cái gì vấn đề không, nơi đó có Thần Linh chân chính! Biết Thần Linh là cái gì không? Đó là kẻ mà áp đảo ở phía trên Thánh Hoàng! Ngươi đã nghe qua Thánh Hoàng sao? Đó là người còn mạnh hơn Thánh Vương! Ngươi biết Thánh Vương sao? Chính là có thể một bàn tay chụp chết cái chủng loại Yêu Chủ kia!

Đại Vương giơ lên đầu cao điệu khoe khoang bí mật mình vừa mới biết đến.

Long Cốt Cự Ngạc bị hù dọa.

Tựa như vài thập niên trước, Đại Vương đột nhiên nhảy đến trước mặt hắn cứ vậy mà làm vài câu 'Tiếng người', hù hắn sửng sốt một chút, vì để nắm giữ môn ngoại ngữ thần kỳ này, hắn đã quả quyết cùng con rùa kết bái huynh đệ.

Đại Vương dương dương móng vuốt, tiếp tục khoe khoang nói:

- Đám người này khó lường! Là hoàng thân quốc thích trong Thần tộc, biết cái gì là hoàng thân quốc thích không? Tổ tiên đều là cấp bậc Thánh Vương Thánh Hoàng! Gia tộc đều là dưới một người trên vạn người!

- Bọn hắn là đoàn cướp bóc được Thần Hoàng tự mình nhờ, phụng mệnh thám hiểm tìm kiếm bảo vật khắp thiên hạ, phóng khoáng, tự tại, kích thích!

- Ồ?

Long Cốt Cự Ngạc bị câu dẫn lên hứng thú.

- Ở thế giới bên ngoài, người ta cũng là đi ngang. Đào mộ đào mộ, hãm hại lừa gạt, mọi thứ tinh thông, còn không có người nào dám nói cái gì, ngươi nói có tức hay không?

Đại Vương nói đến kích tình, bọn người Khương Nghị nghe xong thì xấu hổ.

Chu Thanh Thọ âm thầm nhếch miệng, con rùa này tin thật?

Khương Bân híp híp mắt, đi ngang?

Bọn hắn đều là chạy trốn! Khắp thiên hạ đều đang đuổi giết bọn hắn!

- Thật?

Long Cốt Cự Ngạc hồ nghi nhìn về phía bọn người Khương Nghị.

- Bọn hắn là con người! Thông thay đổi! Ngươi nhìn kẻ này, có thể biến thành Phượng Hoàng, ngươi xem kẻ kia một chút, có thể biến thành cự kình, ngươi lại nhìn kẻ kia, có thể biến thành Thiên Long! Không phải Thần tộc, có thể mạnh như vậy sao? Cho nên, đi theo đám bọn hắn, tương lai khẳng định là ăn ngon uống say, muốn cái gì có cái đó...

Đại Vương nói nói, đột nhiên ngậm miệng lại, thể hiện quái dị.

Ta không phải không muốn để cự ngạc đi theo sao? Làm sao lại còn ra sức giật dây đi lên!

Long Cốt Cự Ngạc nhìn người này, lại nhìn người kia, từ từ có một chút chờ mong nhỏ.

Thế giới bên ngoài, thật sự đặc sắc như vậy sao?

Bình Luận (0)
Comment