Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 1872 - Chương 1872: Phong Mang Chỉ, Đại Diễn Thánh Địa (3)

Đan Hoàng Võ Đế Chương 1872: Phong mang chỉ, Đại Diễn thánh địa (3)

Nhị trưởng lão yên lặng nắm chặt hai tay, không có trực tiếp tỏ thái độ, nhưng trong ánh mắt đã nổi lên ý lạnh.

Một ngày sau, đệ tử thần giáo bí mật lùng bắt cuối cùng cũng kéo tới tên tù binh đầu tiên từ trong rừng rậm mênh mông.

- Hắn là truyền nhân Thánh phẩm của Đại Diễn thánh địa, Lữ Lương Nhân. Đại Thừa Thánh phẩm, Linh Hồn cảnh ngũ trọng thiên, linh văn Bạch Mâu Ô Nha. Hắn sinh ra từ bộ lạc xung quanh, sau này được chiêu nhập thánh địa, theo túc lão thánh địa.

Đệ tử thần giáo kéo Lữ Lương Nhân be bét máu thịt tới trước mặt Nhị trưởng lão.

- Chỉ có mỗi hắn?

Nhị trưởng lão đi đến trước mặt Lữ Lương Nhân, cúi đầu rủ lông mày xuống, lạnh lùng nhìn hắn.

- Các đệ tử khác đều bị xử lý, hiện trường cũng khôi phục nguyên trạng, không có để lại bất cứ dấu vết gì.

Sau khi báo cáo xong, đệ tử thần giáo liền cung kính lui ra, tiếp tục đến trong rừng rậm lùng bắt đệ tử thánh địa khác.

Bọn hắn thông qua khảo vấn biết được, mặc dù cao tầng Đại Diễn thánh địa chạy tới thánh địa tổ sơn, nhưng các đệ tử và trưởng lão lưu thủ đều không có sống uổng thời gian, mà là càng cố gắng tu luyện ở bên ngoài.

Nói cách khác bây giờ trong rừng rậm còn tán lạc số lượng lớn đệ tử thánh địa, bên trong không thiếu đệ tử thiên phú như Lữ Lương Nhân.

- Các ngươi là ai? Dám ở Đại Diễn thánh địa làm càn!

Lữ Lương Nhân gian nan ngẩng đầu lên, miệng đầy máu tươi, thanh âm đều bởi vì đau đớn mà mang theo chút rung động.

- Hoàng đạo Tây Bắc, Vạn Đạo Thần Giáo!

Nhị trưởng lão trực tiếp báo ra thân phận, hình thành áp bách.

- Vạn Đạo Thần Giáo??

Lữ Lương Nhân có chút ngưng tụ con ngươi, khó có thể tin được mà nhìn lão nhân trước mặt:

- Đại Diễn thánh địa mạo phạm qua các ngươi sao?

- Nói cho thân phận của ngươi là muốn để cho ngươi hiểu, Đại Diễn thánh địa ở trước mặt ta không đáng nhắc tới, mệnh của ngươi, ta có thể tùy tiện lấy!

- Đại Diễn thánh địa không có tôn quý như Vạn Đạo Thần Giáo, nhưng chúng ta là tôn chủ Tây Bộ, ai cũng không có tư cách nói chúng ta không đáng nhắc tới!

- Ngươi có thể giữ lại tôn nghiêm hèn mọn của mình, nhưng ở trước mặt Vạn Đạo Thần Giáo, các ngươi suy nhược giống như là bò sát!

- Ta hỏi ngươi mấy vấn đề, ngoan ngoãn trả lời, ta cho ngươi thống khoái.

- Ngươi muốn hỏi cái gì?

Lữ Lương Nhân khẩn trương càng cảnh giác, Đại Diễn thánh địa giống như không có cái gì đáng để Vạn Đạo Thần Giáo đến điều tra, trừ phi... Tô Niệm??

Nhị trưởng lão có chút xoay người, tiến đến trước mặt Lữ Lương Nhân, nhìn thẳng ánh mắt của hắn:

- Tiểu nữ nhi của Tô Thiên Sóc, tên là gì!

Lữ Lương Nhân ớn lạnh toàn thân, thân thể run rẩy dữ dội mấy lần, sắc mặt càng trở nên cực kỳ khó coi.

Tô Niệm??

Bọn hắn thật sự là tới vì Tô Niệm?

- Ta đang tra hỏi ngươi, ngươi nghe không hiểu?

Nhị trưởng lão mang theo sự cao ngạo và khí thế cảnh giới Bán Thánh, để cho Lữ Lương Nhân cảm thấy áp bách giống như ngạt thở.

Lữ Lương Nhân kịch liệt thở dốc, khẩn trương hốt hoảng lại nói không ra lời.

Mặc dù Tô Niệm từ đầu đến cuối luôn được Thánh Chủ bí mật bảo vệ, rất ít tiếp xúc cùng người ngoài, nhưng hắn và Tô Triệt lại thân cận, vẫn biết chút ít bí mật về Tô Niệm.

Ví dụ như, chuyện Khương Nghị đã từng cầu hôn!

Hiện nay thân phận của Khương Nghị đã chiêu cáo thiên hạ, chính là Thần Hoàng kiếp trước chuyển thế, điều này để thân phận Tô Niệm càng trở nên thần bí, có thể chính là Thiên Hậu trong truyền thuyết!

Vạn Đạo Thần Giáo lại tới ngay thời điểm như thế này, nhất định là đã biết thân phận Tô Niệm, càng là muốn uy hiếp Khương Nghị.

- Ngươi là chưa nghĩ ra nên nói thế nào, hay là không dám nói?

Lục trưởng lão giơ tay lên, mặt đất oanh minh, liên tiếp mọc ra rễ cây tráng kiện, giống như là cự mãng cuốn lấy Lữ Lương Nhân.

- Các ngươi mạo phạm thánh địa ! Chờ tiếp nhận tổ sơn chế tài đi!

Lữ Lương Nhân đột nhiên lên thét lên, dứt khoát lựa chọn kết thúc bản thân.

Cận kề cái chết, không để lộ nửa điểm tin tức. Nhưng...

Phốc phốc phốc!

Trong rễ cây mọc ra gai độc sắc bén, đánh xuyên thân thể Lữ Lương Nhân.

- A!!

Lữ Lương Nhân căng cứng toàn thân, kêu đau đớn thảm thiết.

Độc tố rót vào huyết dịch, nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể, lập tức xuất hiện ảnh hưởng.

Giống như hàng vạn con kiến đang gặm ăn, lại như thiên đao vạn quả.

Đau khổ tràn ngập toàn thân, từ da thịt đến xương cốt sau đó lại cho đến đầu.

- Ngô ngô ngô...

Lữ Lương Nhân gắt gao cắn chặt răng, máu tươi tràn ra từ trong kẽ răng, hai mắt hắn trừng trừng, tiếp đó con mắt vỡ toang, toàn thân kịch liệt nhúc nhích, da thịt tróc ra từng khối lớn, lộ ra bạch cốt âm u.

Một sinh mệnh tươi sống đang thối rữa!

Nọc độc quá kinh khủng!

Lục trưởng lão đang mở rộng năm ngón tay lại đột nhiên nắm chặt, rễ cây lùi độc châm về, rễ già dâng lên ánh sáng màu xanh lục nồng đậm, che mất Lữ Lương Nhân.

Thân thể thối rữa của Lữ Lương Nhân nhanh chóng khép lại, mạch máu, thịt tươi, lấy tốc độ trùng sinh nhanh đến mức mà mắt thường cũng có thể thấy được.

Đau nhức kịch liệt bây giờ lại để thân thể như gió xuân ấm áp, thư sướng không nói ra được.

Nhưng... Không đợi Lữ Lương Nhân thở phào, ánh sáng màu xanh lục lại phiêu tán, trong rễ cây xông ra gai độc, đánh xuyên thân thể của hắn.

- A!!

Lữ Lương Nhân trừng trừng hai mắt, không đợi thân thể hoàn toàn khép lại đã gắt gao kéo căng, mạch máu vỡ nát, xương cốt hư thối, thịt tươi lại rơi xuống từng mảng, ngay cả đầu đều giống như bị ăn mòn.

Đau đớn không cách nào nói rõ để Lữ Lương Nhân sụp đổ, sống không bằng chết.

- Lúc nào muốn nói, ta sẽ buông ngươi ra lúc đấy.

Lục trưởng lão khống chế rễ già, tàn nhẫn giày vò Lữ Lương Nhân.

Lữ Lương Nhân ở bên trong rễ già cuồn cuộn lần lượt thối rữa, lần lượt khép lại, lặp đi lặp lại như thế, không ngừng tiếp tục.

Trận tra tấn thảm liệt để vị thiên tài thánh địa này du tẩu ở bên bờ biên giới chuẩn bị sụp đổ.

Trọn vẹn mười tám lần, Lục trưởng lão cũng ngừng lại, nhưng không cũng tiếp tục khép lại cho hắn:

- Nữ nhi Tô Thiên Sóc tên là gì, trả lời ta, ta giải thoát cho ngươi, không trả lời, ta sẽ lại tra tấn ngươi ba mươi lần!

Ba mươi lần?

Cơ thể Lữ Lương Nhân lắc một cái, thịt nát đầy người đều lắc lư theo.

- Ta... Ta nói... Tên...

Lữ Lương Nhân gian nan há to miệng.

- Kêu cái gì??

Lục trưởng lão vểnh tai lắng nghe.

- Tô...

- Tô cái gì??

- Tô...

Lữ Lương Nhân trong lúc bất chợt đã dùng hết lực lượng toàn thân, bỗng nhiên hắn giãy dụa, để gai độc xé rách thân thể, đầu đụng vào gai độc ở trước mặt.

Phốc phốc!!

Bình Luận (0)
Comment