Nhưng ai đến không tốt, hết lần này tới lần khác lại là Khương Nghị. Nếu như xử lý không tốt, rất dễ dàng để bên ngoài hiểu lầm là Khương Nghị đang hợp tác cùng tổ sơn, thậm chí là tổ sơn cố ý ủng hộ Khương Nghị.
Hậu quả nghiêm trọng càng không thể mong muốn.
Không lâu sau đó, Diêu Khải Minh trở về, mang theo một cái hộp gấm, đưa tới trên tay Khương Nghị:
- Đây là năm viên Tinh Thạch Không Gian, thời điểm gặp được nguy hiểm cưỡng ép đánh nát, có thể hình thành bình chướng không gian, ngăn cản uy hiếp, cũng có thể chuyển dời ngươi đến nơi khác.
- Ngài khách khí.
Khương Nghị tiếp nhận hộp gấm, khóe mắt liếc qua liếc mắt Thương Sinh Cung nơi xa.
Là Chúc Phúc Thạch ta muốn sao?
Diêu Khải Minh cũng liếc mắt đến nơi đó.
Là Chúc Phúc Thạch.
Những Thánh Chủ khác không biết chuyện Khương Nghị đang mang 'Chúng Sinh Tạo Hóa', còn tưởng rằng bên trong thật sự đựng Tinh Thạch Không Gian gì đó.
Chờ sau khi trưởng lão tổ sơn lấy 'Giấy vàng' cùng 'Bát ngọc' ra, Khương Nghị lại vui vẻ nhận lấy:
- Ta không ở nơi này phiền phức các vị, chờ tin tức tốt của ta. Đúng rồi, phương hướng của Thương Sinh Cung, đến Thượng Thương cổ thành, ta sẽ nghĩ biện pháp mang theo bọn hắn đến nơi đó.
- Ngươi muốn đi Thượng Thương cổ thành?
- Thế nào, Sát Sinh Tiễn không đánh vào được? Theo ta hiểu rõ, năng lượng của Sát Sinh Tiễn là năng lượng cầu nguyện, không phải uy lực tự nhiên, có thể không nhìn pháp trận phòng ngự, trực tiếp đánh trúng mục tiêu.
- Bình thường pháp trận có thể không nhìn, nhưng một ít pháp trận rất mạnh, vẫn có thể chống đỡ.
- Ý của ngươi là, Sát Sinh Tiễn không đánh vào Thượng Thương cổ thành được?
- Bình chướng tại Thượng Thương cổ thành đã yếu đi rất nhiều, hẳn là có thể đánh vào, nhưng hiệu quả không biết sẽ như thế nào.
- Cách năm mươi vạn dặm đều có thể đả thương Thánh Vương, Thượng Thương chỉ cách xa mười vạn dặm, coi như suy yếu, cũng có thể sát thánh, ta tin tưởng các ngươi.
Khương Nghị nhìn quanh toàn trường, ý là, có thể giết hay không, còn không phải nhìn các ngươi có thể toàn lực ứng phó hay không.
Diêu Khải Minh nói:
- Thượng Thương cổ thành là thánh địa Nhân tộc, ý nghĩa đặc biệt, chúng ta không muốn tuỳ tiện mạo phạm. Nếu có thể, ngươi vẫn nên đi ra bên ngoài chỉ dẫn. Không có pháp trận ngăn cản, hiệu quả cũng sẽ càng tốt hơn.
- Các ngươi cứ chờ ta tin tức, các vị, tạm biệt.
Sau khi Khương Nghị rời khỏi, Tử Vi Thánh Chủ trầm mặt nói:
- Diêu trấn thủ, ngài rất rõ ràng thân phận của Khương Nghị bây giờ, nói là thiên hạ công địch đều không chút quá đáng nào, ngài hợp tác cùng hắn như thế này, thật thích hợp sao?
Diêu Khải Minh nhìn bóng lưng Khương Nghị xuống núi, thản nhiên nói:
- Lãnh Thánh Chủ, ngươi phải hiểu rõ một chuyện, Khương Nghị không phải thiên hạ công địch, mà là kẻ địch của mười hai hoàng đạo. Sở dĩ là kẻ địch, cũng không phải Khương Nghị làm chuyện thương thiên hại lí, mà là bọn hắn coi Khương Nghị thành uy hiếp, là sợ sệt, là trả thù!
Tử Vi Thánh Chủ há to miệng, vậy mà đã bị chế trụ.
Những Thánh Chủ khác đều sửng sốt một chút, a??
Là có chuyện như vậy sao?
Giống như thật sự có chuyện như vậy!
Khương Nghị sở dĩ bị đả kích, bị vây bắt, không phải bởi vì bây giờ đã làm cái gì, mà là đã từng làm cái gì. Cũng không liên quan tới uy hiếp dân chúng, mà là uy hiếp mười hai hoàng đạo.
Diêu Khải Minh tiếp tục nói:
- Khương Nghị đã từng là chủ nhân Thương Huyền, cũng từng dẫn đầu Thương Huyền nghênh chiến Bát Châu Thập Tam Hải, theo một ý nghĩa nào đó mà nói, hắn vẫn là hộ giả Thương Huyền, chúng sinh Thương Huyền không nên hận hắn, càng không nên e ngại hắn. Chúng ta coi như thật sự hợp tác cùng Khương Nghị, cũng không thể quở trách quá nhiều!
Vô Hồi Thánh Chủ nhìn Diêu Khải Minh thật sâu, lão đầu nhi này lại có thể nói ra lời như vậy, thật chẳng lẽ muốn hợp tác cùng Khương Nghị?
Khương Hồng Võ âm thầm kinh ngạc, cũng có chút phấn chấn, nếu như Diêu Khải Minh thật sự có khuynh hướng nghiêng về Khương Nghị, đối với phát triển tương lai của Khương Nghị sự thật là quá quan trọng.
Diêu Khải Minh tiếp tục nói:
- Tổ sơn chúng ta có nghĩa vụ để chúng sinh hiểu được hiện thực, không nên bởi vì mười hai hoàng đạo coi Khương Nghị là kẻ địch, mà để cho tất cả đều coi Khương Nghị là kẻ địch.
Tử Vi Thánh Chủ nói:
- Nhưng bây giờ Khương Nghị đắc tội mười hai hoàng đạo, nếu như ngài đứng ở bên Khương Nghị, chẳng khác nào đắc tội mười hai hoàng đạo. Nếu như mười hai hoàng đạo xem tổ sơn như uy hiếp, chuyện muốn làm đầu tiên đầu tiên chính là hủy đi Thương Sinh Cung!
- Ta chưa hề nói muốn đứng ở bên ai, chỉ là nhắc nhở các vị Thánh Chủ không nên nói cái gì 'Thiên hạ công địch' nữa, càng không nên coi Khương Nghị là kẻ địch.
- Nếu như Khương Nghị đốt giấy ở trước mặt mọi người, chẳng khác nào nói cho mười hai hoàng đạo, ngài đang giúp hắn.
- Bây giờ chúng ta đều có thể lại lần nữa thông cáo thiên hạ, tiếp tục kéo dài chiến tranh cùng Vạn Đạo Thần Giáo, cũng xin mời chúng sinh thiên hạ kịp thời phản ứng vị trí Vạn Đạo Thần Giáo với tổ sơn. Ngoài ra, còn có thể điều động một bộ phận đệ tử ra ngoài tìm kiếm các cường giả Vạn Đạo thần giáo, làm dáng một chút. Mọi việc hành động như thế, đều là che giấu rất tốt. Coi như đến lúc đó Khương Nghị có chỉ dẫn, chỉ cần không công khai bại lộ hành vi đốt giấy, tất cả hoàng đạo sẽ không biết là chúng ta đang cùng Khương Nghị hợp tác.
- Diêu Khải Minh, ngài đang chơi với lửa!!
Tử Vi Thánh Chủ nghe ra ý tứ, đây không phải che giấu, rõ ràng muốn trợ giúp Khương Nghị.
- Lãnh Thánh Chủ, ngươi ở đâu ra lửa giận. Vạn Giới Môn có thể hình thành không gian loạn lưu, vặn vẹo Sát Sinh Tiễn, chúng ta mù quáng đả kích, không thể nghi ngờ chính là lãng phí lời cầu nguyện của dân chúng, lãng phí tinh lực của chúng ta. Khương Nghị nguyện ý giúp giúp chúng ta chỉ dẫn Vạn Đạo Thần Giáo, có gì không ổn?
- Ta nói chính là thái độ của ngài!! Ngài hợp tác cùng Khương Nghị chính là đang mạo hiểm, là đang tiêu hao tín dự mà tổ sơn tích lũy, càng đang đẩy tổ sơn đến tình cảnh nguy hiểm.
- Một khi bị người khác phát hiện, mười hai hoàng đạo lúc nào cũng có thể đạp diệt tổ sơn. Mặc dù bọn hắn nguyện ý nhìn thấy chúng ta đả kích Vạn Đạo Thần Giáo, nhưng tuyệt đối không thể nhìn thấy Thương Sinh Cung của tổ sơn là được Khương Nghị sử dụng!