Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 1972 - Chương 1972: Nghĩ Cách Cứu Viện Huynh Đệ Nhà Họ Khương (2)

Đan Hoàng Võ Đế Chương 1972: Nghĩ cách cứu viện huynh đệ nhà họ Khương (2)

Từ Vĩnh Ninh nhìn Khương Nghị một hồi, đứng dậy xin mời các tộc lão lưu thủ xuất quan.

Hắn không nghĩ tới lại có bẫy, dù sao Ảnh Nhận cũng là đội ngũ bí mật nhất đặc thù của vương phủ nhất, đã báo cáo như vậy, khẳng định vô cùng nghiêm trọng.

Rất nhiều tộc lão quy ẩn cũng không biết chuyện Ảnh Nhận, nhưng nghe từ Vĩnh Ninh giới thiệu xong, mới giật mình là một chi đội đặc thù, mà khẳng định là đã đụng phải tình huống đặc biệt.

Màn đêm vừa mới buông xuống, cửa phủ Kim Luân vương phủ được mở ra, Từ Vĩnh Ninh mang theo hơn mười vị tộc lão cùng trên trăm vị tinh nhuệ vương phủ rời khỏi, lại đi vội vàng, từ vương phủ tầng thứ sáu đi dần xuống phía dưới, rời khỏi nội thành, chạy tới cửa thành phía Tây ngoại thành.

Tin tức lập tức truyền đến hoàng thất, cũng truyền đến Thương Viêm hầu phủ nơi đó.

Đại hoàng tử không rõ tình huống, lập tức dẫn người đuổi theo, thuận tiện truyền lệnh Thương Viêm hầu phủ không được hành động thiếu suy nghĩ.

Cùng lúc đó, theo màn đêm buông xuống, trong hoàng thành rộng rãi khổng lồ, còn có hai chuyện đang lặng lẽ phát sinh.

Sài Bành của phủ Nội Vụ hoàng thất, mang theo đội xe đưa thân đơn giản, khởi hành từ hoa lâu, chạy tới Hoang Nguyên vương phủ ở thành khu thứ ba.

- Đưa tân nương từ trong hoa lâu ra? Phủ Nội Vụ quá độc ác, đúng là đè mặt Hoang Nguyên vương phủ chà xuống đất mà.

- Hoang Nguyên Vương chết tại Thiên Đãng sơn, nơi đó liền thừa hai người, phủ Nội Vụ không có kiêng kị, đương nhiên là muốn chơi thế nào thì chơi thế đó rồi.

- Cái này chỉ sợ có liên quan cùng Phần Thiên Thần Hoàng Khương Nghị. Đây không phải là đang nhục nhã Hoang Nguyên vương phủ, mà là nhục nhã Khương Nghị.

- Hoàng thất hẳn là không nhàm chán như vậy chứ, khẳng định là phủ Nội Vụ tự tiện chủ trương.

- Ngươi đây là không hiểu được, thời điểm trước đó hoàng thất đã không can dự phủ Nội Vụ, bây giờ bởi vì Khương Nghị, sự vụ của Hoang Nguyên vương phủ trở nên nhạy cảm, mọi thứ đều phải báo cáo Nhân Hoàng.

- Hai nữ tử hoa lâu, ha ha, thân phận mặc dù kém một chút, nhưng sống tốt.

Dọc đường mọi người nhìn thấy đội xe đều nghị luận ầm ĩ, mặt mũi tràn đầy sự trêu tức, đêm nay lại có đề tài để nói chuyện cười.

Sài Bành đi đến chỗ hồ nước bên cạnh Hoang Nguyên vương phủ, ở hai bên hạ xuống hai khối ngọc thạch, ngọc thạch nở rộ tia sáng, xen lẫn thành một cánh cửa không gian vặn vẹo, xé mở bình chướng bên ngoài.

Đây là cửa ra vào của pháp trận bảo vệ, chỉ có ngọc thạch đặc chế mới có thể mở ra.

- Tiến vào!!

Sài Bành phất tay, ép đội xe qua mặt hồ, lái về phía giữa hồ.

Sau đó Sài Bành thu hồi ngọc thạch, đóng pháp trận bảo vệ lại.

Chờ đội xe đi đến trên đảo nhỏ, Sài Bành lại lấy ra ngọc thạch khác, mở ra một tầng pháp trận khác, tiếp đội xe lên đảo.

Mặc dù phiền phức, nhưng Sài Bành cũng không dám mập mờ loại chuyện này.

Chỉ là hắn không biết, hai vị 'Tân nương' trên xe hoa đang lặng yên chú ý tình huống bên ngoài, lưu ý phương pháp hắn mở ra pháp trận.

- Khụ khụ!

Sài Bành đi đến Hoang Nguyên vương phủ, hắng giọng, cao giọng hô to:

- Khương Dương, Khương Hách, còn không mau tới nghênh đón tân nương!

Hai huynh đệ Khương Dương Khương Hách đi đến trong viện, lại không hề cười, ngược lại còn âm trầm giá lạnh.

Bọn hắn xác thực không tiếp xúc qua nữ tử, cũng có huyễn tưởng đối với nữ tử, nhưng tuyệt đối không hi vọng hôn sự của mình sẽ như thế này, tân nương lại còn là hai nữ tử hoa lâu ti tiện.

- Các ngươi đây là biểu tình gì? Vui lên cho ta!

- Hắc hắc, ta lại mang theo cho các ngươi chút rượu. Chưa say rượu bao giờ phải không? Đồ tốt đấy, có thể trợ hứng.

Sài Bành cười xấu xa, vung một cái tay về phía trước.

Các thị vệ ở hai bên kiệu hoa mời hai vị tân nương bên trong đi ra, sau khi liếc mắt nhìn hai huynh đệ Khương Dương, Khương Hách, còn trắng trợn sờ loạn ngực hai cô nương một trận, trêu đến ồn ào cười to.

- Làm gì chứ? Từ hôm nay trở đi, các nàng chính là vương phủ phu nhân, không phải nữ tử hoa lâu ai cũng có thể làm chồng, chú ý một chút.

Sài Bành quay đầu răn dạy, tuy nhiên trên mặt lại khó nén nụ cười xấu xa trêu tức.

- Súc sinh!!

Khương Hách gầm nhẹ, đỏ ngầu cả mắt.

Khương Dương nắm chặt nắm đấm, hận không thể vung mạnh quyền đánh chết đám hỗn đản này.

- Mau tới đi, còn đứng ngây đó làm gì, tiếp tân nương của các ngươi đi chứ. Các nàng là đến nối dõi tông đường cho vương phủ các ngươi, hầu hạ cho tốt. Ta lại nói rõ quy củ, trong vòng một tháng, các ngươi nhất định phải để các nàng mang thai hài tử, ai không làm được, thiến kẻ đó!

Sài Bành thu lại nụ cười, lộ ra một mặt hung ác.

Khương Dương, Khương Hách đứng tại chỗ, tràn ngập lửa giận, mặt mũi cũng tràn đầy khuất nhục.

- Làm sao? Thẹn thùng? Nếu không, chúng ta giúp các ngươi lột y phục? Thuận tiện ở lại chỉ điểm một hai?

Sài Tiến đi đến giữa hai cô nương, đưa tay khoác lên trên bờ vai các nàng.

Thị vệ bên cạnh còn tà ác cười xấu xa:

- Bọn hắn ngay cả tay của nữ tử đều không có chạm qua, chắc chắn sẽ không dùng. Nếu không, ta làm mẫu cho bọn hắn?

Bên cạnh thị vệ lập tức ồn ào, thúc giục tranh thủ thời gian bắt đầu.

- Chính chúng ta đến!

Khương Hách đè ép lửa giận đi qua, thực sự không nguyện ý nhìn thấy sắc mặt ghê tởm của đám người này, chỉ muốn mau chóng đuổi đi.

Khương Dương nghiêm mặt, cũng vội vàng đi theo.

Nhưng, thời điểm hai người giữ chặt tay hai vị cô nương, Sài Bành lại dùng sức ôm các nàng lại:

- Đừng nóng vội, trước tiên chọn lấy khăn voan, nhìn bộ dáng tân nương, có phải còn hài lòng hay không. phủ Nội Vụ nơi đó bàn giao, tân nương nhất định phải để cho các ngươi hài lòng, nếu không ta không trở về giao được.

Biểu hiện trên mặt Khương Dương đều bóp méo, răng cắn đến két vang.

Nhục nhã, nhục nhã, thật là nhục nhã, đời này của hắn đều phải ngâm mình ở trong ao nhục nhã sao?

- Đại ca! Nhịn một chút đi!

Khương Hách dùng sức bắt lấy cánh tay Khương Dương, thấp giọng an ủi.

Đây chính là số mệnh của bọn họ, bọn hắn sinh ra chính là bị giẫm đạp. Trước đó có phụ thân bọn hắn đè lấy, Sài Bành còn không dám làm càn như vậy, nhưng bây giờ phụ thân đều đã chết, chỉ còn hai người bọn họ,

Còn có thể thế nào?

- Nhịn! Nhịn! Ngươi chỉ biết nhịn!

Khương Dương bỗng nhiên hất Khương Hách ra.

- Còn có thể thế nào! Hả? Huynh nói đi, còn có thể thế nào?

Khương Hách cũng giận.

- Hắc hắc...

Sài Bành nhìn huynh đệ hai người gào thét, trên mặt đều lộ ra nụ cười tà ác.

Bọn thị vệ phủ Nội Vụ cũng cười trên nỗi đau của người khác nhìn trò hay.

Bình Luận (0)
Comment