Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 1980 - Chương 1980: Bí Mật Giám Sát

Đan Hoàng Võ Đế Chương 1980: Bí Mật Giám Sát

Kiều nhan xinh đẹp, dáng người thướt tha, lộ nửa cặp đùi đẹp, da thịt bạch ngọc không tì vết, mị hoặc câu hồn đoạt phách trực kích linh hồn, đều để huyết mạch bọn hắn căng phồng.

- Thì ra các ngươi đang ở chỗ này sao, ta còn tưởng rằng bế quan chứ.

Hướng Vãn Tình cười khẽ, như lạc hà đầy trời, như trăm hoa đua nở, phảng phất rừng rậm tươi mát xinh đẹp.

Nàng quả thật rất đẹp, xem như Khương Nghị ở trước mặt nàng đều có chút chống đỡ không được, bọn người Khương Quỳ từ trước tới giờ không dám 'nhìn thẳng nàng', huống chi là bọn hắn hai đây ngay cả nữ tử đều chưa thấy qua mấy ai.

Khương Dương, Khương Hách hoa mắt thần mê, miệng đắng lưỡi khô.

- Chúng ta còn không có bế quan.

Khương Dương âm thầm cắn răng, ép buộc mình tỉnh táo, nhưng ánh mắt vẫn không nhịn được mà tuần sát ở trên thân thể mỹ lệ như vẽ này.

Khương Hách đều choáng váng, tròng mắt trực nhìn chằm chằm trước ngực Hướng Vãn Tình, dưới cổ áo có chút rộng mở, hai đoàn mỹ ngọc trắng tuyết như ẩn như hiện, khe rãnh nở nang kia phảng phất muốn kéo linh hồn của hắn đi đến.

Bộ vị nào đó vậy mà lại bắt đầu khôi phục.

Hướng Vãn Tình bị ánh nhìn không chút kiêng kỵ của bọn hắn khiến cho rất không được tự nhiên, nhưng cân nhắc đến thân phận của bọn hắn, cũng không tiện răn dạy, tùy ý che kín áo bào, cười nhạt nói:

- Các ngươi tìm ta à có cần gì không? Trước khi Khương Nghị bế quan đã đều chào hỏi cùng chúng ta, sẽ tận lực chiếu cố các ngươi.

Cần?

Ta cần ngươi! Ta muốn hung hăng cần ngươi!!

Khương Dương liếm liếm đôi môi khô khốc, cơ hồ phải dùng hết lực lượng toàn thân, mới khiến cho ánh mắt mình không còn nhìn loạn khắp nơi, ngay thẳng mà hỏi:

- Cô và Khương Nghị là liên quan như thế nào?

- Liên quan? Ha ha, là bằng hữu tốt đi.

- Cô là Thiên phẩm linh văn sao?

- Trước mắt còn không phải, Chí Tôn Thánh phẩm.

- Cô có hi vọng vào không?

- Có hi vọng.

- Cô là Niết Bàn cảnh bát trọng thiên rồi?

- Ngươi muốn hỏi cái gì?

- Ta muốn tìm sư phụ, có thể chỉ đạo ta tu luyện, chiếu cố ta sinh hoạt. Ta từ nhỏ đến lớn đều sinh sống trong đình viện Hoang Nguyên vương phủ kia, chưa bao giờ rời khỏi, tách rời với bên ngoài. Cho nên...

Ánh mắt Khương Dương nóng bỏng, trong lòng kích động.

Trước tiên phải xác định quan hệ thầy trò, từ tu luyện tới sinh hoạt đều đợi ở cùng một chỗ, như thế này hắn liền có cơ hội, từ từ... Từng chút từng chút... Bắt lấy nàng...

Bằng vào thân phận của hắn, nữ tử này chắc chắn sẽ không từ chối, thậm chí có khả năng chủ động câu dẫn hắn, ôm ấp yêu thương.

- Ta... Ta ta... Ta cũng cần một phụ.

Khương Hách tranh thủ thời gian theo một câu.

- Tự mình tìm đi!

Khương Dương quay đầu trừng mắt liếc hắn một cái.

- Cũng có thể cùng một chỗ chiếu cố ta mà.

Khương Hách bất mãn.

Dựa vào cái gì tùy theo ý ngươi?

Ta cũng coi trọng người này!

- Ngươi, tự mình, đi tìm!

Khương Dương quay đầu, đáy mắt hiện lên tia sắt lạnh.

Khương Hách hạ miệng, lưu luyến không rời chuyển ánh mắt từ trên thân Hướng Vãn Tình đi chỗ khác.

Hướng Vãn Tình yêu kiều cười hai tiếng:

- Không cần tranh giành. Khương Nghị sớm đã an bài xong tất cả.

- Vấn đề này cũng đã an bài xong tất cả?

Khương Hách nao nao, tiếp đó lại lộ ra vui mừng.

Nói đúng hơn là, các mặt đều phải chiếu cố tốt, mới không phụ bọn hắn những năm này chịu tra tấn.

- Khương Nghị cân nhắc đến trạng thái cơ thể của các ngươi, cho nên trước tiên đã cho các ngươi thánh huyết, để cho các ngươi từ từ điều trị, cũng cân nhắc đến vấn đề các ngươi sinh hoạt tách rời với bên ngoài, đã an bài đồng bạn cho các ngươi. Chờ một lát, ta rất nhanh sẽ dẫn bọn hắn tới.

Hướng Vãn Tình nháy mắt mấy cái, quay người rời khỏi, dáng dấp yểu điệu để Khương Dương Khương Hách lại lần nữa miệng đắng lưỡi khô, loại xao động cuồn cuộn từ trong ngực đi ra kia cơ hồ khiến bọn hắn mất lý trí.

- Tính ra Khương Nghị vẫn có lương tâm.

Khương Dương hừ một tiếng.

Mặc dù không thể ăn đến mỹ vị tuyệt diệu như Hướng Vãn Tình, nhưng nữ tử Khương Nghị tự mình an bài hẳn là không kém được, mà còn phải biết nên làm gì, như thế này thì hắn có thể không có chút nào lo lắng thỏa thích hưởng dụng.

- Đại ca, huynh nói xem sẽ an bài ai đây?

Khương Hách đưa mắt nhìn thân ảnh uyển chuyển của Hướng Vãn Tình biến mất trong rừng cây, bắt đầu chờ mong nữ tử của mình.

- Yên tâm, chắc chắn sẽ không kém. Chúng ta là hậu bối duy nhất của Khương Nghị, xem như tử tôn hoàng thất, nữ tử bình thường có thể xứng sao?

- Vậy cũng đúng. Bất luận là gia thế, tư chất, hay là dung mạo, cũng đều là ngàn chọn vạn chọn.

- Đến lúc đó chú ý dáng vẻ, đừng lộ ra chúng ta quá đói khát.

- Nhưng ta chính là đói khát mà! Ta đều đã ba mươi, ngay cả tay của nữ tử đều không có nắm qua!

- Hừ hừ, dựa vào thân phận chúng ta, tương lai còn có thể thiếu nữ tử? Bây giờ chỉ là món ăn khai vị, sau này còn nhiều, rất nhiều. Đến lúc đó coi như chính chúng ta cũng không nguyện ý, Khương Nghị đều nhét đến trong ngực chúng ta.

- Cũng không đến mức này chứ.

- Làm sao không đến mức? Chúng ta là người sống sót duy nhất của Hoang Nguyên vương phủ, cũng là huyết mạch hậu nhân còn sót lại của Khương Nghị, chỉ có hai người, cái này đúng sao? Hắn cần chúng ta nối dõi tông đường, cần chúng ta mở rộng hậu đại Khương gia. Nói một câu không khách khí, bây giờ Khương Nghị cũng không cần chúng ta mạnh cỡ nào, càng muốn chúng ta sinh con cho hắn.

- Thật sao?

Khương Hách cười hắc hắc, nhịn không được mà mơ mộng đến cuộc sống tốt đẹp.

- Đương nhiên là thật. Tuy nhiên chúng ta không thể chỉ cố chơi nữ tử, vẫn phải tu luyện, trước tiên tăng cảnh giới lên, mới có thể được tôn trọng.

Gương mặt gầy gò của Khương Dương hiện ra một vòng dữ tợn, hắn không nghĩ tới mình có thể thoát khốn, nhưng nếu ông trời đã mở mắt, hắn phải hung hăng phát tiết đi ra việc những năm này hắn tiếp nhận khuất nhục tại Hoang Nguyên vương phủ.

Mặc kệ là nữ tử hay là thực lực, mặc kệ là địa vị hay là danh vọng, hắn đều muốn đạt được hết thảy.

Hắn muốn để Sí Thiên giới, thậm chí Thương Huyền, không chỉ biết có Khương Nghị, còn phải biết Khương Dương hắn!

- Chúng ta chịu khổ nhiều năm như vậy, trước tiên hưởng thụ một chút cũng không sao nhỉ.

Khương Hách không vội mà tu luyện, chỉ muốn phát tiết khuất nhục những năm này.

Nhưng...

Bọn hắn đã đợi lại đợi, Hướng Vãn Tình chậm chạp vẫn chưa có trở về.

Đang lúc bọn hắn sắp chờ không nổi, hai bóng người liền từ trong cánh rừng đi ra.

Hai người đương quyền Kiều gia, Kiều Vạn Niên, Kiều Vạn Sơn!

Dưới sự bồi dưỡng cùng bảo dược và số lượng lớn thánh huyết thánh nhục, cảnh giới của bọn hắn đã đột nhiên tăng mạnh, bây giờ theo thứ tự là Niết Bàn cảnh cửu trọng thiên cùng bát trọng thiên.

Bình Luận (0)
Comment