Ngu Chính Hùng nói:
- Nhưng vị tộc lão Huyền Nguyệt hoàng thất kia còn nói thêm một câu, không nên bị biểu tượng lừa bịp, Huyền Nguyệt không phải mộ địa, mà là chiến trường.
Ngu Chính Uyên chau mày:
- Lão già này không bày rõ ra vẻ cao siêu, bí ẩn sao? Ta buồn nôn đám lão già hoàng thất kia, âm mưu quỷ kế chơi nhiều rồi, nói chuyện luôn luôn che giấu từ trước tới giờ không chỉ ra.
- Nếu như Nhân Hoàng Huyền Nguyệt tới thật, đệ nên bàn bạc như thế nào? Hay là đại ca tự mình tiếp đãi?
Ngu Chính Hùng cũng rất xoắn xuýt, kỳ thật hắn có thể cảm giác được Huyền Nguyệt hoàng thất nghĩ thấu để lọt càng nhiều tin tức, nhưng bởi vì đại ca bên này vẫn có thái độ mập mờ, hắn không nhận được chính xác ý định gì, không tốt ra bên ngoài thể hiện, Huyền Nguyệt bên kia cũng chỉ có thể đè ép.
Ngu Chính Uyên trầm mặc.
Bây giờ, vấn đề không phải có hợp cùng Huyền Nguyệt hay không, mà là con đường tương lai của Hỗn Độn Tử Phủ ở nơi nào.
Là không đếm xỉa đến?
Hay là chủ động xuất kích?
Không đếm xỉa đến hiển nhiên không thể nào, nếu như Thương Huyền bộc phát nội chiến, ai cũng không thể không đếm xỉa đến, nhất là Hỗn Độn Tử Phủ bọn hắn đây đã sớm tiếp xúc qua cùng Khương Nghị.
Nhưng chủ động xuất kích vậy thì phải lựa chọn thế nào?
Đầu nhập vào hoàng đạo sao?
Hắn thật không nguyện ý cùng đám gia hỏa Đại Quang Mang Thần Điện ra vẻ đạo mạo kia hợp tác. Một khi bọn hắn buông xuống tư thái, liếm láp mặt đi tìm kiếm hợp tác, Đại Quang Mang Thần Điện khẳng định cho là Hỗn Độn Tử Phủ đã không còn đường lui, muốn tìm đến cầu được bảo hộ, sau đó cũng sẽ không xem như minh hữu mà đối đãi, mà là vũ khí trong tay!
Ký kết liên minh cùng khác hoàng tộc?
Giữa tất cả hoàng tộc đều vụn vặt lẻ tẻ phân tán các nơi, liên minh có thể có ý nghĩa gì?
Chẳng lẽ còn muốn hợp tác cùng Khương Nghị? Đó chính là muốn làm kẻ địch cùng toàn Thương Huyền!!
Ngu Chính Uyên thật sự không biết nên lựa chọn thế nào.
Dù sao đây không phải lựa chọn bình thường, hơi không cẩn thận chính là vạn kiếp bất phục, trực tiếp tống táng toàn tộc, hắn cũng sẽ biến thành tội nhân thiên cổ của huyết mạch Hỗn Độn, sẽ bị hậu thế lăng mạ.
Hắn rất muốn giao vấn đề này cho các lão tổ tông, nhưng các lão tổ tông càng hy vọng hắn trước có cái 'mục đích', sau đó lại thương lượng cùng bọn họ.
Mà một cái 'Mục đích' này, chẳng khác nào do Ngu Chính Uyên đẩy lên phía trước, gánh chịu tất cả trách nhiệm.
- Đại ca, đây là thời điểm làm quyết định.
Ngu Chính Hùng nhẹ giọng nhắc nhở.
Kỳ thật sớm tại lúc Cửu Thiên chết, hoàng đạo bắt đầu từ bỏ lùng bắt Sí Thiên giới, là hắn biết đại ca đã bắt đầu cân nhắc tương lai của Hỗn Độn Tử Phủ, trong mấy năm này thường xuyên mình khóa trong phòng, có đôi khi một lần đợi chính là mười ngày nửa tháng, mấy năm xuống tới, đại ca đều đã tiều tụy đi rất nhiều.
Nhưng, chuyện vẫn phải làm quyết định, không thể nào luôn luôn treo ở đó được.
- Quyết định, ta có thể có cái gì quyết định?
Mặt mũi Ngu Chính Uyên tràn đầy đắng chát.
- Đầu tiên, chúng ta phải bài trừ mục đích hợp tác cùng Khương Nghị.
- Vì sao??
- Cái này còn phải hỏi sao?
- Vì sao lại trực tiếp bài trừ??
- Vì sao?
Ngu Chính Hùng khẽ nhíu mày, chẳng lẽ trong ý thức đại ca đã từng có ý nghĩ hợp tác cùng Khương Nghị?
Cái này không được!!
Tuyệt đối không thể được!
- Đại ca, huynh hồ đồ rồi sao? Mặc dù Khương Nghị có được Sí Thiên giới, còn giấu đến trong hư không, nhìn như bình yên vô sự, nhưng sớm muộn cũng là muốn đi ra khai chiến. Kiếp trước Khương Nghị có thể quật khởi, còn có thể leo lên Thiên Khải chinh chiến, không chỉ bởi vì tự bản thân hắn rất mạnh, nguyên nhân rất quan trọng vẫn là hắn ký kết minh hữu tại giai đoạn trước, tất cả hoàng đạo cũng không nghĩ tới hắn thật có thể có thành tựu, bỏ mặc hắn trưởng thành, thậm chí là...
- Bất luận là Thương Huyền hay là ngoại giới đều cho rằng mục tiêu cuối cùng của hắn nhất định thành các hoàng đạo Thương Huyền, không nghĩ tới hắn lại trực tiếp muốn xưng đế. Bây giờ thì thế nào? Ai cũng biết mục tiêu cuối cùng của hắn, hắn cũng chính là đến để giằng co cùng hoàng tộc hoàng đạo toàn Thương Huyền. Tất cả hoàng đạo càng muốn đẩy hắn vào chỗ chết, sẽ không tùy ý lại để cho hắn lên trời chứng đạo, cho nên bại cục của Khương Nghị kỳ thật đã được định.
- Khương Nghị cứ như vậy không có chút phần thắng nào??
- Ta nói bại cục, là toàn cục. Coi như Khương Nghị có thể thắng được thắng lợi nhất thời, cuối cùng vẫn sẽ bị tất cả hoàng đạo tiễu sát. Coi như hắn kỳ tài ngút trời, được thiên quyến chú ý, nắm trong tay Thương Huyền đại lục, cuối cùng vẫn phải nghênh chiến bách tộc Thiên Khải, còn phải đứng trước Đế tộc tám phương, hắn... Hắn không có phần thắng.
Lời Ngu Chính Hùng nói đã để Ngu Chính Uyên lâm vào trầm mặc.
Đúng vậy, Khương Nghị không chỉ muốn khai chiến tại Thương Huyền, mà phải nghênh chiến bách tộc Thiên Khải, còn có chí cao Đế tộc.
Kiếp trước, Khương Nghị còn có thể hợp tung liên hoành, còn có thể âm mưu dương mưu phối hợp điều động, cường địch cũng là một kẻ lại tiếp theo một kẻ khác đến, mà bây giờ, phóng tầm mắt nhìn tới lại không có một bằng hữu nào, tất cả đều là kẻ địch đằng đằng sát khí muốn đẩy hắn vào chỗ chết.
Khóe miệng Ngu Chính Uyên bôi lên vẻ đắng chát, trước đó ta đang do dự cái gì, ta lại đang chờ đợi cái gì?
Ngu Chính Hùng nói:
- Đại ca, chúng ta không thể nào hợp tác cùng Khương Nghị, cũng không thể không đếm xỉa đến, vậy cũng chỉ có thể tìm kiếm hợp tác. Đệ biết huynh không nguyện ý hợp tác cùng Đại Quang Mang Thần Điện, cũng xem thường Huyền Nguyệt, huynh rất mờ mịt. Nhưng, chúng ta không ngại thẳng thắn tiếp xúc một lần cùng Huyền Nguyệt trước, xem xem bọn rốt cuộc hắn có bố trí gì.
Ngu Chính Uyên thở dài, nói:
- Chờ Nhân Hoàng Huyền Nguyệt đến, ta sẽ tới đón.
- Hỗn Độn Tử Phủ đang do dự cái gì? Lại còn không có hợp tác cùng Huyền Nguyệt. Là tộc trưởng bọn hắn tại nhớ tới ta đây, hay là Huyền Nguyệt từ đầu đến cuối không có lộ ra bí mật cùng bọn hắn.
Trong tửu lâu nào đó tại Hỗn Độn đại thành, Khương Nghị nhìn qua phương hướng Tử Phủ, mang trên mặt ý cười trêu tức.
- Đương nhiên là nhớ tới ngươi. Thứ thân tình này, là không dứt bỏ được.
Tiêu Phượng Ngô ngồi ở bên cạnh bàn rót rượu ngon, tuỳ tiện thưởng thức.
- Thân tình?
Những người khác sửng sốt một chút, ngừng đôi đũa bận rộn trong tay lại.
Tiêu Phượng Ngô kẹp lên một miếng thịt ném tới trong miệng, cười hắc hắc:
- Nghị ca ca của ta là con rể Tử Phủ.
- Nha...
Đám người lộ ra nụ cười xấu xa, gật gật đầu, tiếp tục ăn thức ăn ở trước mặt.
Khương Nghị lắc đầu, tiếp tục nhìn qua phương hướng Tử Phủ.
Chu Thanh Thọ ngồi đối diện Tiêu Phượng Ngô nhếch miệng:
- Ta không tin.
- Ngươi không tin cái gì??