Ngu Chính Uyên đang muốn từ chối, Ngu Thái Bình đã nói:
- Bọn hắn đã đến Lạc Chùy trọng địa thu dọn đồ đạc, theo Khương Nghị đi Sí Thiên giới. Khương Nghị phòng ngừa chúng ta phản bội, bọn hắn đều đã bị bắt đi.
Ngu Chính Uyên lập tức hiểu được, đây là muốn bảo đảm những hài tử này.
Quang Mang Thần Tôn giật mình, trách không được trước đó bọn hắn không nguyện ý phản bội Khương Nghị, thì ra bên trong còn có tầng quan hệ này.
Khương Nghị thật đủ cẩn thận, không chỉ dùng năng lượng Hỗn Độn làm dụ hoặc, còn toàn cuốn đi đời mới.
Nhưng như thế này càng phải đề phòng Hỗn Độn Tử Phủ, nhất định phải dùng chuyện nghiêm trọng hơn bức hiếp bọn hắn, để tránh hai lần làm phản tại Huyền Nguyệt nơi đó.
Quang Mang Thần Tôn nói:
- Ngu Thái Bình, ngươi mang theo tộc nhân cao giai Niết Bàn cảnh trở lên của Tử Phủ đến Huyền Nguyệt hoàng thành phối hợp hành động, Ngu Chính Uyên, Ngu Chính Hùng, còn có toàn bộ các tộc nhân khác ở lại Hỗn Độn Tử Phủ, do thần điện chúng ta trông coi. Khi Sí Thiên giới giáng lâm, tất cả hoàng đạo chúng ta sẽ khởi xướng phản kích mãnh liệt nhất, đến lúc đó Khương Nghị sẽ bối rối ứng phó, hắn sẽ không có thời gian xử lý bọn người Ngu Thiên Khải.
- Ta cho điều động hai vị Thánh Vương, phối hợp với các ngươi giết vào Sí Thiên giới, nghĩ cách cứu viện Ngu Thiên Khải. Bằng vào 'Đại Quang Mang thánh thuật' của Quang Mang Thần Điện chúng ta, nghĩ cách cứu viện mấy hài tử không thành vấn đề. Sau khi cứu người ra, ngươi lại phối hợp vây bắt đám Phượng Hoàng kia. Chờ sau khi thắng lợi, ta còn có thể làm chủ, cho phép các ngươi muốn dùng một bộ phận năng lượng Hỗn Độn. Nhưng, nếu như ngươi không phối hợp, nhất định phải cùng Khương Nghị tằng tịu với nhau, vậy người lưu thủ Tử Phủ... Đừng mơ có ai còn sống nữa!
Ngu Thái Bình lạnh lùng nhìn Thần Tôn:
- Đều nói Khương Nghị tàn nhẫn, Đại Quang Mang Thần Điện các ngươi cũng không kém nhỉ.
- Lựa chọn của ngươi, quyết định thái độ của ta.
Quang ảnh Đại Quang Mang Thần Tôn từ từ ảm đạm, biến mất khỏi tổ từ.
Trong tổ từ còn lại Ngu Thái Bình cùng Ngu Chính Uyên yên lặng đối mặt với nhau.
Ngu Thái Bình cũng không biết rốt cuộc mình suy đoán đúng hay không, nhưng cục diện trước mắt làm cho hắn không thể không làm quyết định.
- Tội danh bội bạc, ta sẽ gánh lấy!
Ngu Chính Uyên dập đầu đối với tiên tổ, quay người liền muốn rời khỏi.
Ngu Thái Bình nhắc nhở:
- Ngươi ở lại nơi này, trông coi nhà, trông coi Bảo khí cho tốt.
- Chỉ cần ta sống, liền sẽ không để... Để Quang Mang Thần Điện tổn thương tộc nhân.
Giọng Ngu Chính Uyên thoáng run run, bởi vì hắn mẫn cảm nghe được ý tứ trong lời lão tổ nói.
Bảo khí?
Hỗn Độn Trọng Chùy!
Đó là tín hiệu ước định với Khương Nghị.
Nếu như Hỗn Độn trọng khí ở lại Hỗn Độn Tử Phủ, đến lúc đó Khương Nghị tại hư không Huyền Nguyệt sẽ không cảm giác được 'Tín hiệu', hẳn là sẽ đoán được có biến cố.
- Đi thôi...
Ngu Thái Bình nhắm mắt lại, tâm tình phức tạp lại xoắn xuýt.
Nếu như mình đoán đúng, Khương Nghị hẳn có bố trí khác tại chiến trường Huyền Nguyệt, nếu như đoán không đúng thì dùng cái này cảnh báo cho Khương Nghị vậy.
Sau khi Nhân Hoàng Huyền Nguyệt biết được đã an toàn, hắn cao điệu đến thăm Hỗn Độn Tử Phủ, gặp mặt tộc trưởng Ngu Chính Uyên, ký kết hiệp nghị liên minh.
Chỉ là tình huống bây giờ có biến, bọn hắn không chỉ là muốn kết minh, càng là muốn bí mật mưu đồ Sí Thiên giới.
Sau khi Tiêu Tấn Võ ký hiệp nghị, trong đêm liền rời khỏi.
Mặc dù hắn tích cực thôi động hoàng đạo đến Huyền Nguyệt bố cục, nhưng kỳ vọng thật sự vẫn là muốn Khương Nghị có thể tập kích Xích Thiên hoàng thành 'Trống rỗng'.
Dù sao tập kích nơi đó nhìn vẫn kích thích hơn lại càng rung động hơn, càng phù hợp để Khương Nghị 'Bá thế' tái nhập Thương Huyền hơn, không nghĩ tới Khương Nghị vẫn để mắt tới Huyền Nguyệt.
Cũng may bọn người Tiêu Lăng Nguyệt đã kịp thời phát hiện vấn đề, xúi giục Hỗn Độn Tử Phủ.
Nhưng cho dù như thế, hắn vẫn vô cùng khẩn trương.
Nếu Khương Nghị có thể nghĩ đến xúi giục Hỗn Độn Tử Phủ, đã nói hắn không có mù quáng tự ngạo, mà là rất cẩn thận vận hành cường điệu về trận chiến đầu tiên tại Thương Huyền.
Cho nên, hắn nghiêm trọng hoài nghi Khương Nghị còn đang bí mật giám sát Huyền Nguyệt hoàng thành.
Cứ như vậy, pháp trận đang bố trí trong hoàng thành cần càng cẩn thận vận hành, tuyệt đối không thể để tình báo của Khương Nghị phát giác được bất cứ vấn đề nào.
Nhưng, nếu như thả chậm tốc độ, pháp trận có thể hoàn thành trước khi Sí Thiên giới giáng lâm sao?
Nếu như không có đủ pháp trận cường hoành, Sí Thiên giới vô cùng có khả năng tránh thoát khỏi giam cầm, một lần nữa trở lại hư không, để hành động dụ bắt thành công dã tràng.
Sau khi Tiêu Tấn Võ mang theo tâm tình khẩn trương rời khỏi, Ngu Thái Bình đã xuất quan, tự mình chọn lựa tộc nhân, chuẩn bị tiến về Huyền Nguyệt hoàng thành.
Vài ngày sau, Vạn Đạo Thần Giáo, Thái Cổ Thần Miếu, Cửu Lê Thần Cung các loại lần lượt đều chiếm được tin tức.
Tất cả các lão tổ tông hoàng đạo cảm thấy ngoài ý muốn nhưng lại càng phấn chấn, không nghĩ tới Khương Nghị lại mắc câu thật rồi, còn xác định cụ thể thời gian hành động.
Bọn hắn lập tức bắt đầu chỉnh đốn phòng ngự của riêng mình, muốn bảo đảm nhà mình an toàn, mới có thể yên tâm rời khỏi.
Ngày hai mươi lăm tháng mười, sau khi suy đoán pháp trận ẩn giấu tại Huyền Nguyệt đã sắp bố trí xong, tất cả các lão tổ tông hoàng đạo đều liên tiếp khởi hành. Trừ một vị Thánh Vương cùng Thánh Linh và các tộc nhân tọa trấn hoàng đạo, duy trì ngoài pháp trận ra thì, bọn hắn đều mang tới tất cả cường giả có khả năng mang lên, dù sao thực lực của Huyền Nguyệt rất yếu kém, muốn triệt để vây khốn Sí Thiên giới, liền cần đầy đủ cường giả phong phú pháp trận.
Chuyện này cũng hiện ra quyết tâm bọn hắn phải giải quyết tên phiền toái Khương Nghị này.
Cùng lúc đó, Sí Thiên giới hoành hành trong hư không, lặng yên xuôi nam, tại ngày hai mươi sáu cùng ngày đã đến phía tây nam Đại Hoang.
Cục diện nơi này còn nghiêm trọng hơn so với những gì Cửu Thiên Thần Giáo nói.
Hắc ám che trời bao phủ khắp nơi, xâm nhập dãy núi, tràng diện bầu trời bị che khuất phảng phất Uông Dương màu đen đang bạo động.
Không chỉ có vạn dặm Đại Hoang bị dìm ngập, một nửa dãy núi của La Phù sơn mạch còn lọt vào trùng kích, phóng tầm mắt nhìn tới, khắp nơi đều là mãnh thú cùng bầy chim đang chạy trốn, còn có dân chúng bộ lạc mang nhà mang người kéo nhau chạy đi.