Khóe miệng Khương Nghị ôm lấy ý cười, linh văn thôi động truyền thừa, tất cả linh cầm đầy trời đều thần phục, Chu Tước ở đỉnh cao thôn nạp hỏa diễm vô tận, hào quang rực rỡ, chiếu thấu hư không, giống như là Chu Tước chân chính dục hỏa mà sinh.
Ầm ầm...
Bạo kích mãnh liệt dẫn bạo trời cao, Chu Tước Phục Thiên chấn vỡ nát Huyền Thiên Kiếm, đánh về phía Hứa Đức Diệu.
Mặt Hứa Đức Diệu lộ vẻ kinh sợ, vội vàng khép kín đài sen tiến hành bảo vệ.
Ầm ầm...
Chu Tước bạo kích, sát uy cuồn cuộn, kim quang vô tận bao phủ đỉnh Kim Thành.
Thất Phẩm Bảo Liên giống như con thuyền giữa biển lớn, chập trùng kịch liệt, tiếp tục tháo chạy, thẳng tới mấy chục dặm bên ngoài.
Bọn người Hứa Đức Dung hãi nhiên, cứ việc đã chứng kiến thực lực của Khương Nghị ở Đại La sơn, nhưng vẫn bị một màn trước mắt kích thích cho.
Thất Phẩm Bảo Liên mà bọn hắn vẫn lấy làm kiêu ngạo, lại bị Khương Nghị đánh lui dễ dàng như thế?
Đại Tặc rung động:
- Đoàn trưởng chính là đoàn trưởng, đoàn cướp bóc thậm chí ngay cả nữ tử đều đoạt!
- Các vị, thấy chút máu?
Khương Nghị phất tay chỉ lên trời, liệt diễm cuồn cuộn như biển, hơn ngàn con thú ảnh trong thức hải toàn bộ thức tỉnh, ngay sau đó ngưng tụ thành hình tại sâu trong liệt diễm.
Phảng phất Khương Nghị tại vẫy tay một cái đã mở ra dị độ không gian, tiếp dẫn ra thú triều mênh mông, sư hống hổ khiếu, vượn minh chim rít, thanh âm vang vọng trời cao, chấn kinh Chí Tôn Kim Thành từ trên xuống dưới.
- Trốn!!
Tiếng bọn người Hứa Đức Dung hét thật lớn, tràn ngập thánh uy cùng thú triều nóng bỏng, cách hơn ngàn mét đều để bọn hắn cảm nhận được sự tuyệt vọng.
- Khương Nghị, ngươi có chừng có mực cho ta.
Hứa Đức Dung ở bên ngoài mấy chục dặm gào thét, miệng đầy máu tươi, tóc dài bay loạn, phát ra tiếng gào thét hùng hậu.
Kim quang vô biên, thao thao bất tuyệt, ngưng tụ thành bàn tay màu vàng óng, lớn như trời núi, đường vân rõ ràng.
Thất Phẩm Bảo Liên xoay tròn dâng lên cánh hoa đầy trời, kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên rót vào bàn tay màu vàng óng.
Mỗi một cánh hoa trùng kích đều giống như rót vào một nguồn năng lượng, ngàn vạn cánh hoa tiếp tục bạo kích, bàn tay màu vàng óng lắc lư kịch liệt, tràn ngập ra lực lượng cường đại.
Cuồng lực cuồn cuộn bỗng nhiên đánh ra về phía trước.
Thôi Thiên Chưởng, 'Lực chi bí' bên trong đại đạo bí thuật, uy thế bộc phát có thể vật lộn với Thiên Long, phá hủy khung trời.
Khương Nghị thôi động mấy ngàn con Yêu thú phóng tới trời cao, liên tiếp va chạm, diễn biến ngàn thú Kinh Thế Quyền.
Tuy nhiên, sau khi Kinh Thế Quyền ngưng kết thành hình, một hình bóng Chu Tước xâm nhập trong đó, uy lực và năng lượng của Kinh Thế Quyền lại tăng vọt, giống như là hoành không bạo kích liệt dương màu vàng, nghênh kích Thôi Thiên Chưởng!
Ầm ầm!!
Bạo hưởng mãnh liệt chấn thiên động địa, mấy triệu dân chúng trên dưới Kim Thành ôm đầu kêu thảm, miệng mũi chảy máu.
Kim quang cùng liệt diễm giống như là biển động bắn nổ, nhấc lên triều dâng vô tận, cuồn cuộn mấy trăm tầng tại không trung, liên miên bất tuyệt!
- Dừng tay!!
Một mặt ngọc kính hoành không xuất hiện, ngăn ở trước mặt Khương Nghị, trong mặt kính tượng phản chiếu chính là một nữ tử mỹ lệ kiêu ngạo giống như Khổng Tước.
- Hứa Đan cô nương, đã lâu không gặp.
Khương Nghị nhìn nữ hài trong kính tượng cười nhạt, chỉ là Hứa Đan bộ dáng để Khương Nghị hơi kinh ngạc.
Vẫn như vậy mỹ lệ cao gầy, vẫn vênh mặt hất hàm sai khiến như vậy, nhưng mặt lại rất tiều tụy, hốc mắt hãm sâu, tóc dài đến eo đều có vẻ hơi lộn xộn.
- Ngươi tới làm gì? Còn chê ta không đủ thảm sao?
Hứa Đan chỉ vào Khương Nghị thét lên, khuôn mặt đẹp đẽ đều lộ ra vẻ dữ tợn.
- Cướp tân nương, đã thương lượng xong cùng phụ thân ngươi.
Khương Nghị mặc dù cười nói, nhưng mơ hồ cảm giác có chút là lạ.
Hứa Đan là lạ, toàn tộc Hứa gia đều là lạ.
- Khương Nghị, ngươi dám mang nàng đi, ta sẽ liên hệ phật môn, cùng ngươi là địch!
Hứa Đức Diệu khống chế lấy đài sen màu vàng quay trở về, giận dữ quát mắng Khương Nghị.
- Hứa thành chủ, lời này kêu không sai, có khí thế. Như thế này không có người hoài nghi ngươi xác thực đã chống lại qua.
- Ta không có cùng ngươi diễn kịch! Hứa Đan tuyệt đối sẽ không gả cho ngươi!
- Hứa thành chủ, ngươi thật giống như hiểu lầm, ta không phải đến cầu thân cho ta, ta là tới cầu thân cho đồ đệ của ta?
- Đồ đệ của ngươi?
- Đúng, đồ đệ của ta, hắn tên...
Khương Nghị còn chưa nói xong, Hứa Đức Diệu đã chỉ vào Khương Nghị chửi ầm lên:
- Ngươi là tên bại hoại cặn bã! Súc sinh! Ngươi chà đạp nàng, còn chuyển tay gả cho đồ đệ của ngươi? Ngươi còn là người sao!! Nàng đều đã mang thai con của ngươi!
- Hài tử?
Khương Nghị khẽ nhíu mày, trên dưới đánh giá Hứa Đan:
- Ngươi mang thai?
- Ta nhổ vào!! Ngươi là tên hỗn đản, ngươi là tên súc sinh!
Hứa Đan xì ngụm nước bọt đối với Khương Nghị, đầy mắt đều là sát ý.
- Hài tử đâu?
Khương Nghị càng nhăn chặt lông mày.
- Ta hận ngươi! Ta nguyền rủa ngươi! Sư đồ các ngươi đều không được chết tử tế!
Kính tượng vỡ tan, Hứa Đan biến mất khỏi không trung.
- Khương Nghị, ngươi cút ra ngoài cho ta! Ta chính là chết, cũng sẽ không để ngươi mang nàng đi!
Hứa Đức Diệu chỉ vào Khương Nghị giận dữ mắng mỏ.
Khương Nghị cảm thấy kì quái, Hứa Đan này nổi điên làm gì?
Lúc ấy nàng cùng Lý Dần chỉ là tạm thời tách ra, cũng không phải thành kẻ thù, cần phải như thế à?
Huống chi còn có hài tử.
- Khương Nghị, xin ngươi rời khỏi Chí Tôn Kim Thành!
Hứa Đức Dung và các cường giả Kim Thành toàn bộ đều bay lên không, căm tức nhìn Khương Nghị.
- Ta nghĩ trong này có chút hiểu lầm. Cho ta thời gian mấy ngày, ta sẽ tra rõ ràng.
Khương Nghị nhíu mày đứng một lát, tản liệt diễm ở xung quanh ra, rời khỏi Kim Thành.
Hắn muốn trở về nói chuyện cùng Lý Dần, lúc ấy có phải còn phát sinh chuyện khác mà hắn không biết hay không.
Hắn không có mang Lý Dần đến, đầu tiên là Lý Dần đang dung hợp thần huyết, không nên rời khỏi. Thứ hai là xem trước thái độ Hứa gia một chút, rồi mới quyết định là chính thức cho Hứa Đức Dung dẫn tiến Lý Dần, hay là trình diễn vở kịch lớn cướp tân nương.
Không nghĩ tới vậy mà lại xuất hiện một hài tử, còn huyên náo giống như là kẻ thù.
Trong này khẳng định có hiểu lầm.
Không, nào chỉ là hiểu lầm, rất có thể là đã xảy ra chuyện lớn nào đó.
- Khương Nghị.
Sau khi bọn người Khương Nghị rời khỏi Kim Thành không lâu, một âm thanh lạnh lùng kêu hắn lại.
- Hứa Thiên Kỳ? Đã lâu không gặp.