Mạng che mặt trắng noãn che khuất má ngọc dịu dàng, lông mi thật dài kích động, một đôi mắt mê người giống như tinh thần đang tỏa sáng.
Tùy tiện vừa đứng ở nơi đó, đều giống như một bộ bức tranh tuyệt mỹ.
Ngay cả nữ tử tuyệt diệu nghiêng nước nghiêng thành như Hướng Vãn Tình thế này, đều không thể không tán thưởng vẻ đẹp của Đông Hoàng Như Ảnh.
- Như Ảnh cô nương, đã lâu không gặp, càng đẹp ra rồi.
Khương Nghị giãn mặt ra cười nói, nữ tử trước mắt thật sự là cảnh đẹp ý vui.
- Công tử đây là muốn đi đâu?
Đông Hoàng Như Ảnh rất bất ngờ khi thấy Khương Nghị ở chỗ này.
Không phải Sí Thiên giới muốn trù hoạch kiến lập hoàng triều sao?
Không phải Khương Nghị muốn làm cục tại Tây Bộ sao?
Hoàng đạo không có hành động, hắn không chịu nổi tịch mịch, lại muốn làm ám chiêu khác?
- Không phải các ngươi mời ta đến Cửu Tiêu Thiên làm khách sao? Ta mấy ngày nay vừa vặn có rảnh, tới xem một chút.
- Ai mời ngươi tới làm khách?
- Ngươi quên rồi? Năm đó ở Vương Quốc Hắc Ám, phụ thân ngươi đại biểu giáo chủ của các ngươi mời đấy thôi.
-...
Đông Hoàng Như Ảnh nhìn gia hỏa trước mặt đang tươi cười thì chỉ biết im lặng đến nửa ngày.
Chuyện mười năm trước, lão nhân gia ngài bây giờ nhớ tới rồi?
- Thần Tôn các ngươi đâu? Ta mang theo chút lễ vật.
Khương Nghị lấy ra một cái hộp gấm, bên trong là một viên thuốc.
- Mời đi.
Đông Hoàng Như Ảnh lắc đầu, thực sự không hiểu rõ người này, có đôi khi phách lối bá đạo, hung tàn độc ác, có đôi khi lại mang một ít sự ngang bướng.
- Chờ một chút, ta nơi này còn có vài bằng hữu, không biết có thể vào Cửu Tiêu Thiên hay không.
Khương Nghị đụng đụng Thông Thiên Tháp trên cổ áo.
- Người khác không được, các ngươi đi.
- Cho Như Ảnh cô nương thêm phiền toái.
- Mang mặt nạ, không cần nói.
Đông Hoàng Như Ảnh mang theo bọn hắn đi tới tầng đầu tiên, sau đó theo trục tầng đi lên, tầng tầng thông báo, trọn vẹn dùng nửa ngày mới đi đến được tầng thứ tám.
Mặc dù Đông Hoàng Như Ảnh hoàn toàn xứng đáng là 'Đại sư tỷ' tại thần giáo, theo phó giáo chủ Đông Hoàng Hoa Thanh. Nhưng bây giờ toàn giáo giới nghiêm, bất kỳ tân khách nào cũng không được đi đến, cho nên trấn thủ mỗi tầng đều cẩn thận đề ra nghi vấn, sau khi xin chỉ thị với tầng trên thì mới bằng lòng cho đi.
Về phần tầng thứ chín thì là cấm khu trong cấm khu của thần giáo, nơi đó là chỗ ở của Thần Tôn cùng các trưởng lão quy ẩn tầng cao nhất.
Bình thường phía trên không có chủ động triệu kiến, ngay cả giáo chủ cũng không thể tuỳ tiện đi đến.
Cho nên Đông Hoàng Như Ảnh liên hệ đến phó giáo chủ Đông Hoàng Hoa Thanh tại tầng thứ tám, do Đông Hoàng Hoa Thanh liên hệ đến giáo chủ, lại từ giáo chủ dẫn đầu bọn người Khương Nghị đến đây tiếp.
- Giáo chủ, ngài hiểu quy củ. Hắn không báo thân phận, chúng ta có thể nào cho đi được?
Lão giả trấn thủ thang trời kỳ quái đánh giá nam tử trước mặt, có thể dưới tình huống bảo mật thân phận một đường tới đây, còn xin đến giáo chủ tự mình hộ tống làm bạn, người này sẽ là nhân vật nào?
Nếu đều đã tới đây, còn cần mang theo mặt nạ giữ bí mật?
Giáo chủ thần giáo đi về phía trước, bám vào bên tai lão giả khẽ nói hai câu.
- Ồ?
Lão giả kinh ngạc đánh giá Khương Nghị, sau khi ra hiệu bọn hắn chờ một lát, liền tự thân đi lên thông báo.
Giáo chủ thần giáo đưa mắt nhìn lão giả biến mất ở trên bậc thang trong mây mù, thấp giọng hỏi thăm Khương Nghị:
- Thần Hoàng, bây giờ là thời kỳ nhạy cảm, ngài mạo hiểm tới đây, rốt cuộc là chuyện quan trọng gì?
Khương Nghị hạ giọng khẽ nói:
- Gặp phải phiền toái, cần Thần Tôn các ngươi hỗ trợ.
- Thần Tôn chúng ta bây giờ rất suy yếu, không tiện lại ra tay. Nếu như ngươi không để ý, ta đi thử một chút.
- Các ngươi không giải quyết được, chuyện này thực sự các ngươi Thần Tôn ra tay.
- Di cốt Ma Hoàng xảy ra vấn đề?
- Cũng không phải.
- Liệp Thần Thương?
- Cũng không phải.
- Vậy ngài chỉ là...
Khương Nghị nhìn xung quanh, ho nhẹ vài tiếng, nói:
- Ta phải vào Thiên Khải, chiêu hàng Thiên Hồ Hướng gia.
- Chiêu hàng? Thiên Hồ Hướng gia?
Giáo chủ và đám người đồng loạt nhìn về Hướng Vãn Tình ở bên cạnh Khương Nghị, thể hiện quái dị.
Đây không phải là hồ nháo sao, chỉ bằng Hướng Vãn Tình thì có thể thuyết phục toàn tộc Thiên Hồ tìm nơi nương tựa?
Hướng gia là Chiến tộc nổi danh Thiên Khải, phe phái nội bộ phức tạp, rất nhiều đều là trung với Đế tộc cùng Giáo Tôn.
Vạn Đạo hoàng thành nơi đó càng có các cường giả Vạn Đạo thần giáo trấn thủ, tới đó chiêu hàng không phải tự chui đầu vào lưới sao?
- Các ngươi có kế hoạch gì?
Đông Hoàng Như Ảnh lại chất vấn chiến lược mà Khương Nghị an bài, sau khi trở lại Thương Huyền không phải hẳn là nên bốn chỗ chinh chiến sao, bây giờ là thời điểm trêu chọc Thiên Khải sao?
Tin tức về Liệp Thần Thương đang lan tràn tại Thiên Khải chiến trường, Khương Nghị đi đến nơi đó không phải muốn chết sao?
- Không có kế hoạch gì, là không thể không đi.
- Ngươi không muốn đi, ai còn có thể buộc ngươi?
- Ai...
- Rốt cuộc ngươi có kế hoạch gì? Tha thứ ta nói thẳng, nếu như ngươi bởi vì chuyện này mà tiến đến Thiên Khải gây chuyện, Thần Tôn sẽ không hỗ trợ.
Giáo chủ ngữ khí nghiêm khắc, cũng không còn dùng kính ngữ.
- Ta thật không có kế hoạch, là Vạn Đạo Giáo Tôn bất tranh khí, bị bọn người Thiên Hậu giết chết. Chờ tin tức truyền đến Thiên Khải, Vạn Đạo hoàng thành chắc chắn sẽ gặp được nguy hiểm, ta là không thể không đi.
Khương Nghị nói xong, giáo chủ và đám người đều sửng sốt một chút, trong đầu theo bản năng lại nghĩ trở về lời Khương Nghị nói một lần nữa.
Vạn Đạo Giáo Tôn, bị giết chết rồi?
Đông Hoàng Hoa Thanh ho nhẹ vài tiếng, thấp giọng nói:
- Mạo muội hỏi một câu, ngươi vừa mới nói là, Vạn Đạo Giáo Tôn?
- Chính là lão già kia.
- Chết rồi?
- Chết rồi.
- Khụ khụ, ngươi nói Vạn Đạo Giáo Tôn cùng với Vạn Đạo Giáo Tôn mà ta biết, là cùng một người sao?
- Hẳn là vậy.
- Chính là vị chủ nhân Lôi Phạt của Vạn Đạo Thần Giáo kia, lão tổ tông Thánh Hoàng?
- Chính là hắn. Năm đó ta đều không có giết chết hắn, lại bị bọn người Thiên Hậu giết chết, hắc hắc...
Khương Nghị nhịn cười không được, chuyện này xác thực quá sảng khóai.
Bọn người giáo chủ hai mặt nhìn nhau, sau một lát liền bỗng nhiên biến sắc, la thất thanh:
- Vạn Đạo Giáo Tôn chết rồi?!
- Vạn Đạo Giáo Tôn, Thánh Vương Điêu gia đều đã chết, ta thuận tay còn giết chết Sở Phong Trần và đám người Đại Tư Tế kia. Vạn Đạo Thần Giáo, xem như chơi xong.