- Đan quốc, ở ở vùng Tinh Nguyệt lâm. Đan quốc, cũng là quốc gia phụ thuộc Lang Gia quốc. Bọn hắn ban đầu cũng như Khương gia chúng ta.
Sau khi Khương Hồng Võ rời khỏi cổ thành, thu thập cảm xúc lại và giới thiệu tình huống Đan quốc cho Khương Nghị nghe.
- Năm đó Thánh linh văn đi theo tiên tổ hoàng thất xây dựng quốc gia mới không chỉ có tiên tổ Khương gia chúng ta, còn bốn người khác. Bọn hắn được gọi là Ngũ Thánh Lang Gia Khai Quốc. Sau khi dựng nước, Nhân Hoàng mời bọn hắn cùng hưởng thiên hạ, nhưng đều bị từ chối. Tiên tổ Khương gia chúng ta tự xin trấn thủ Bắc Cương, chống cự Đại Hoang. Tiên hoàng liền sắc phong Khương gia chúng ta trở thành vương khác họ to lớn nhất Lang Gia quốc. Một trong Ngũ Thánh - Thường Hi là nữ tử duy nhất, cũng là Luyện Đan sư truyền kỳ. Sau khi khai quốc nàng hy vọng có thể cùng Lang Gia quốc sáng lập một Đan Tông, bồi dưỡng Luyện Đan sư. Tiên hoàng ái mộ nàng, cũng tôn trọng nàng, liền quyển định Tinh Nguyệt lâm cũng tự mình đặt tên Đan quốc. Người đứng đầu Đan quốc có thể xưng quốc quân. Để khen ngợi cống hiến của nàng, cũng xác lập địa vị Luyện Đan sư ử Lang Gia quốc.
Khương Hồng Võ nhắc đến chuyện hai trăm năm trước, có cảm khái, cũng có hướng tới.
Thời đại đó hỗn loạn nguy hiểm, lại có tình nghĩa chân thành, nào giống hiện tại, đã từng là Ngũ Thánh Khai Quốc, lần lượt xuống dốc, chỉ còn một mình Đan quốc coi như cường thịnh.
- Chúng ta và Đan quốc không có liên hệ nữa sao?
Khương Nghị cảm khái, tôn xưng quốc quân, vinh dự này thật sự quá cao.
- Rất nhiều năm trước đã không còn liên hệ. Không phải chúng ta không nghĩ, mà là Đan quốc trải qua hai trăm năm phát triển đã trở nên vô cùng cường đại, lực ảnh hưởng cũng vô cùng lớn.
Khương Hồng Võ lắc đầu:
- Hoàng thất vô cùng kiêng kị bọn hắn nên cùng một vài thực lực cường đại kết giao, nhất là vương khác họ Khương gia chúng ta có mấy trăm vạn thiết quân đã khống chế Bắc Cương đây.
- Cho dù không có liên hệ, nhưng cũng có ân tình đã từng. Lúc trước Uyển Nhi bị phế, vì cái gì lại không tìm bọn hắn hỗ trợ?
- Một là khoảng cách quá xa, thời gian không kịp. Thứ hai, Khương gia có tổ huấn, cũng là tổ huấn quan trọng nhất. Hậu thế tử tôn Khương gia trừ phi được hoàng thất đặc chiêu, nếu không tuyệt đối không thể bước vào khu vực kinh kỳ. Nếu không, sau khi chết sẽ không được vào tổ đường.
Khương Hồng Võ nói đến đây thì cảm khái, tiên tổ lập xuống tổ huấn này, vì cho hoàng thất thấy sự trung thành của mình, bảo đảm tử tôn hậu thế sẽ không tạo phản. Nhưng ai có thể nghĩ đến, Khương gia không có phản hoàng thất, mà là hoàng thất đã hủy hoại Khương gia.
Khương Nghị thấy Vương gia không muốn nhiều lời nên cũng không hỏi thêm nữa, hắn nhìn lại cổ thành:
- Hai loại năng lượng linh văn khác biệt đã rất hiếm thấy, vậy mà hắn lại có được ba loại, còn cùng là hỏa diễm, có thể nói đây là kỳ tích.
- Ba loại hỏa diễm, kỳ tài luyện đan, nếu như có thể tiến vào Đan quốc thì sẽ có tiền đồ vô lượng.
- Hắn có thiên phú như vậy, còn không thể trực tiếp tiến Đan quốc sao?
- Hắn muốn vào, Đan quốc muốn có hắn, nhưng hoàng thất chưa hẳn nguyện ý.
- Vì cái gì?
- Bắt đầu từ Nhân Hoàng đời trước, hoàng thất đã bắt đầu lấy tay thu nạp hoàng quyền. Đến hai mươi năm trước khi tân hoàng kế vị đã trực tiếp khai đao với Khương gia, sau đó nhắm ngay tới Đan quốc. Tuy nhiên lực ảnh hưởng của Đan quốc quá lớn, bọn hắn không dám liều mạng, liền xây Kỳ Thiên điện ở hoàng thành.
Khương Hồng Võ nhắc đến Kỳ Thiên điện, lông mày cũng hơi nhíu.
- Kỳ Thiên điện chia làm Đan Điện, Võ Điện. Đan Điện bồi dưỡng Luyện Đan sư, Võ Điện bồi dưỡng võ giả. Trải qua hai mươi năm phát triển, quy mô đã to lớn hơn rất nhiều. Bởi vì hoàng thất toàn lực ủng hộ, nên Kỳ Thiên điện có thể từ các nơi cả nước, thậm chí là vương quốc bên ngoài, tụ tập số lượng lớn linh văn ưu tú.
Khương Hồng Võ lo lắng không biết mình nói nhiều như vậy, có thể cho Khương Nghị áp lực hay không, nhưng hắn lại phát hiện ánh mắt Khương Nghị lắc lư, như đang nghiêm túc lo lắng cái gì đó.
- Ngươi suy nghĩ gì đấy?
Khương Hồng Võ tò mò hỏi, tiểu gia hỏa này giống như có chút hưng phấn nhỏ.
Khương Nghị hỏi:
- Ba nhà khác là ai, vẫn còn tồn tại sao?
- Một nhà vì hậu đại quá lộ liễu, cho đến khi phạm vào sai lầm lớn đã bị hoàng thất nghiêm trị, không gượng dậy nổi, đại khái là hơn ba mươi năm trước đã hoàn toàn biến mất. Một nhà ở hoàng thành. Mặc dù tuyên thệ đời đời trung thành với hoàng thất nhưng cũng nhận đủ loại chèn ép, hiện tại chỉ có thể coi là gia tộc tương đối tôn quý trong hoàng thành mà thôi, sớm đã không còn uy thế năm đó nữa. Một nhà khác sau khi khai quốc đã lựa chọn làm ăn mua bán, rất nhanh đã phát triển thành đệ nhất thương hội trải rộng tất cả các cương vực Lang Gia.
Khương Hồng Võ trầm mặc một lát, giống như không quá nguyện ý nhắc tới nhà thứ ba này.
- Hiện tại cũng xuống dốc, ảnh hưởng chỉ cực hạn tại một vực ở Tây Cương.
Thương hội?
Trong đầu Khương Nghị toát ra một ý niệm điên cuồng.
Đan quốc!
Kỳ Thiên điện!
Mình có thể đan có thể võ, vậy có thể tới làm ồn ào hay không?
Do thương hội này tiến cử, tham gia Tây Cương khảo hạch, cuối cùng tiến vào Đan quốc!
Sau đó... Tự do phát huy!
Khương Nghị nghĩ tới đây, lập tức hỏi:
- Chúng ta sẽ còn về Lang Gia quốc không?
- Lang Gia hoàng thất sẽ không bỏ qua cho chúng ta, nhưng nếu chúng ta muốn cùng toàn bộ Lang Gia quốc đối kháng là chuyện không thực tế.
Khương Hồng Võ rất rõ ràng thực lực chân chính của Lang Gia quốc, hiện tại bọn hắn cũng không có khả năng liều mạng. Mặc dù có một muội muội ở La Phù nhưng hắn chưa từng hy vọng xa vời Vô Hồi thánh địa sẽ tuyên chiến với Lang Gia quốc.
- Chúng ta cũng không thể ngồi chờ chết được. Chí ít, chúng ta phải nắm giữ quyền chủ động. Đâm hắn một đao trước, lấy máu!
Khương Nghị tính toán trong đầu, càng nghĩ càng thấy lấy có thể thực hiện.