- Nếu thật sự là như thế này...
Khương Nghị lần nữa than thở, cơ duyên này quá khỏe khoắn, hắn đều có chút lo lắng Long Cốt Cự Ngạc hàng không nổi.
- Chính là bởi vì huyết mạch của Đại Đạo Long Quỳ cổ kim hiếm thấy, sinh ra cực kỳ khó khăn, cho nên ta mới đoán là trước khi nàng chết, đã rót tất cả năng lượng huyết mạch vào vật kia, bảo đảm hậu thế lại có thể kéo dài huyết mạch. Tuy nhiên... Mấy trăm ngàn năm, năng lượng tiêu hao hẳn là không sai biệt lắm. Hẳn là sẽ không xuất hiện biến đổi quá nghịch thiên, chỉ có thể coi là cơ duyên phi phàm. Nhưng những cái vảy rồng kia, nên tính là Thần Binh đi, chỉ là không biết có thể khôi phục thực lực Thần Binh hay không.
Đan Hoàng cũng rất rung động, chỉ là muốn đến thế giới mới nhìn tình huống, không nghĩ tới vừa mới bắt đầu liền thành tựu cho Long Cốt Cự Ngạc.
Đại Đạo Long Quỳ, lấy Hồng Hoang định danh Thiên Long Thần Tổ, huyết mạch như thế này dù là thức tỉnh một phần nhỏ trên người Long Cốt Cự Ngạc, cũng có thể thay đổi vận mệnh, cưỡng ép từ huyết mạch Cự Long biến thành huyết mạch Thiên Long.
Dù sao, nó vẫn chỉ là cự ngạc, không tính là Cự Long thật sự.
- Nó thật sự là phúc tướng của ta mà.
Khương Nghị tiếp tục phóng tới trong rừng rậm, ý thức không ngừng luồn vào tầng thứ ba, quan sát đến long khí mãnh liệt mọi thời khắc, chờ đợi Long Cốt Cự Ngạc thay đổi.
Trước khi không có nhìn thấy kết quả, nhưng cái khác đều là suy đoán.
Lại qua ba ngày, khi Khương Nghị đi đến Tổ Nguyên sơn xa hơn một chút, long khí mãnh liệt bên trong Thông Thiên Tháp rốt cuộc cũng đã bắt đầu yếu bớt, xuyên qua mê vụ hoa mỹ, loáng thoáng có thể nhìn thấy tình huống bên trong.
Long Cốt Cự Ngạc nằm nhoài trong hốc núi, thoạt nhìn không có thay đổi thực chất gì, vẫn to béo cồng kềnh, xấu xí hung hãn, chỉ có mấy cái nhô ra trên lưng lại thành màu sắc rực rỡ.
Một cái một màu, bảy cái bảy màu sắc khác nhau.
Nhìn buồn cười, giống như là một con tắc kè hoa cực lớn.
Tuy nhiên khí tức của Long Cốt Cự Ngạc đã tăng vọt đến mức độ kinh người, chấn động kịch liệt, như cuồng triều chập trùng lên xuống.
Rõ ràng là dấu hiệu đột phá cảnh giới!
Mười tám chiếc vảy rồng giống như long bia vờn ở xung quanh, khuấy động huyết khí cùng long uy, cũng đang tư dưỡng cự ngạc, bảo vệ lấy quá trình đột phá mấu chốt.
- Khá lắm, đây là đang muốn tiến đến Thánh Vương trước ta sao.
Trên mặt Khương Nghị lộ ra nụ cười vui mừng, kiếp trước đã từng cùng Long tộc tiến hành qua vài lần giao phong, biết rõ Long tộc cường hãn, không nghĩ tới kiếp này lại có thể có được huynh đệ Long tộc.
Hàn Ngạo là huyết mạch Cự Long, Đại Tặc là huyết mạch Thiên Long, cũng đều rất có tiềm lực.
Không biết Dạ An Nhiên có thể bồi dưỡng Tam Khiếu Thông Linh Quả đến Tứ Khiếu hay không, đến lúc đó có thể thử để Vạn Độc Huyết Long tỉnh lại linh trí.
- Yêu Chủ của ngọn Tổ Nguyên sơn phía trước kia là Liệt Dương Điểu, có được huyết mạch Kim Ô.
Khương Nghị cố ý vây quanh nơi này, chính là chạy tới chỗ Liệt Dương Điểu.
Rất có thể nơi này có cơ duyên thuộc về Tặc Điểu.
- Giống như đều đã rút lui.
Tặc Điểu hưng phấn nhìn quanh.
- Đi qua nhìn một chút.
Khương Nghị xông vào lãnh địa Liệt Dương Điểu, sau khi đào đi các loại dược liệu quý giá ven đường, liền đi tới phía trước Tổ Nguyên sơn.
Thật đáng tiếc, nơi này không có bảo thụ đặc biệt.
- Ta còn chờ mong nơi này có Phù Tang Thụ.
Khương Nghị chưa từ bỏ ý định, vẫn tìm kiếm ở khắp nơi.
- Nếu quả thật có Phù Tang Thánh Thụ, nơi này cũng không phải là lãnh địa của Liệt Dương Điểu, mà là lãnh địa của Kim Ô thật sự. Nếu như Phù Tang Thụ có thể sinh trưởng mấy vạn năm, Thiên Dương Quả hoàn toàn có thể biến đổi Liệt Dương Điểu đến Kim Ô chân chính.
Đan Hoàng nhịn không được mà đả kích, tài nguyên tại thế giới mới là rất nhiều, nhưng cũng không thể quá tham.
- Không có sao? Không có cái gì sao?
Tặc Điểu khóc không ra nước mắt.
- Cẩn thận tìm, coi như không có bảo thụ, cũng hẳn là còn sót lại chút bảo bối.
Khương Nghị trấn an Tặc Điểu.
Tại thời điểm bọn hắn cẩn thận sưu tầm thì bất chợt một mãnh thủy triều mãnh liệt bao phủ rừng rậm, lao nhanh tới ngọn Tổ Nguyên sơn này.
Xa xa nhìn lại, bên trong thủy triều giống như có một hòn đảo màu đen đang chập trùng lên xuống.
- Thái Uyên Cực Địa? Vậy mà lại đụng phải ở nơi này.
Khương Nghị ra hiệu Bạch Tai đề cao cảnh giác.
- Là các ngươi? Thật sự là oan gia ngõ hẹp mà.
Thủy triều cuồn cuộn, Hám Hải Thú đi tới phía trước Tổ Nguyên sơn, con mắt to lớn tập trung vào bọn người Khương Nghị.
Các cường giả Thái Uyên Cực Địa tản ra hắc khí tà ác, ánh mắt lạnh lẽo, cảnh giác cánh rừng xung quanh, Long Cốt Cự Ngạc đâu?
Trốn đi đâu rồi.
- Nơi này là chúng ta tới trước, các ngươi tìm nơi tiếp theo đi.
Khương Nghị ở trên cao nhìn xuống nhìn bọn hắn.
- Quy củ tại thế giới mới là tới trước được trước sao?
Nam tử cầm đầu nghênh tiếp ánh mắt Khương Nghị.
- Ý của ngươi là...
Khương Nghị cười nhạt.
- Cường giả ưu tiên!
Các cường giả Thái Uyên Cực Địa toát ra chiến ý.
Thế giới mở lần nữa ra đến bây giờ đã là hơn mười ngày, tình huống cơ bản đã rõ ràng.
Một phần nhỏ núi cao còn có Yêu thú đang trấn thủ, bộ phận lớn lại biến mất một cách ly kỳ, nhưng tài nguyên Linh Bảo trong núi lại đã số đều còn ở đó, mà còn là loại bảo vật thế gian hiếm thấy kia.
Tình huống ngạc nhiên này đã kích thích tất cả các cường tộc xông vào, cũng bắt đầu điên cuồng tìm kiếm núi cao, cướp đoạt bảo bối, thậm chí không tiếc đổ máu mà khai chiến.
Mấy ngày trước bọn hắn vừa mới quét sạch một ngọn núi, đạt được rất nhiều bảo bối.
Khương Nghị nói:
- Vậy thì dễ làm rồi, các ngươi đi đi thôi, nơi này thuộc về chúng ta.
Nam tử cầm đầu có chút nhíu mày:
- Ngươi không có nghe rõ ta? Cường giả ưu tiên!
- Đúng vậy, cường giả ưu tiên, chúng ta mạnh hơn so với các ngươi.
- Ngươi là căn cứ vào đâu mà liền làm ra phán đoán, tưởng tượng sao?
- Trận giằng co bên ngoài kia còn không lộ ra rõ?
- Bên ngoài chỉ là chúng ta khiêm nhượng, không phải chúng ta nhận thua!
- Nếu như ngươi nhất định phải đánh một trận...
Khương Nghị vừa muốn chuẩn bị ra tay, bỗng nhiên nơi xa lại bay tới tiếng long ngâm như có như không.
- Cự Long?
Các cường giả Thái Uyên Cực Địa đều theo tiếng trông qua, ánh sáng tử kim tôn quý chiếu thấu đất trời, giống như là mặt trời đang hoành hành, xua tan đi mê vụ.
Chính là Tử Kim Cự Long, đang bãi động thân rồng năm vạn mét, hoành hành giữa khung trời, những nơi đi qua, bất luận là cường tộc xông vào hay là đám Yêu thú tản mát, đều thu liễm khí tức, run lẩy bẩy.