Huyền Quy ảo não nói:
- Ham thú chơi bời, tửu sắc hại rùa a.
Dương Biện im lặng:
- Ngươi diễn kịch với ta sao? Ngươi muốn thật có cốt khí, trực tiếp đuổi theo, Khương Nghị còn có thể quăng ngươi?
Huyền Quy lúng túng rút rút khóe miệng:
- Được rồi, Khương Nghị nói rất đúng, vẫn là hầu ở bên cạnh ngươi tốt hơn.
- Ngươi là tham mộ thịt rồng của ta!
- Đều là huynh đệ nhà mình, đừng nói ngay thẳng như vậy nha, nhanh nhanh nhanh, tới nếm thử chút trước.
- Ta chỉ có bấy nhiêu, không đủ phân.
- Hai mươi ki-lô-mét còn chưa đủ phân? Ăn cho bể bụng ngươi nha!
- Ta phải chừa chút cho Dương gia ta, chừa chút cho Lý Hoàng, thật không đủ phân, cho ngươi tối đa là hai trăm mét.
- Một phần trăm? Dương Biện, ngươi có còn là huynh đệ hay không! Không được, thiếu một ngàn mét, ta tuyệt giao với ngươi!
Trận chém giết ở ngoài cấm khu rất nhanh đã kết thúc, khi thú triều trùng kích vào, tất cả cường tộc đều không thể phối hợp, liên tục tháo chạy, chật vật thoát khỏi cấm khu.
Bọn người Kim Vô Song khó chống đỡ được, cũng không thể không lựa chọn rút lui.
Dưới sự hiệp trợ của Lân Trùng Hư Không, thú triều đã chia ra ba chi chi đội. Phân biệt do Đào Ngột, Kim Sí Thiên Bằng, Đằng Xà tự mình thống lĩnh, càn quét ra bên ngoài.
Viễn Cổ Thương Loan thì tiếp tục ở lại trong cấm khu, hiệp trợ trấn thủ pháp trận.
- Đám súc sinh đáng chết, cũng dám phục kích chúng ta.
Kim Vô Song đầy ngập lửa giận, nếu như không phải trước đó tiêu hao quá lớn, nàng nhất định phải chém đầu con Đào Ngột kia.
- Xem bộ dáng là thế giới mới muốn lặp lại chiêu cũ, vây bắt tất cả kẻ xông vào. Phủ chủ, chúng ta có nên rời khỏi nơi này trước hay không?
Đội ngũ của Hoàng Kim Thiên Phủ chỉ còn một vị thống lĩnh cảnh giới Thánh Linh, những người khác không phải chết trên tay Khương Nghị, thì chính là mất mạng ở trong thú triều.
Địa vị của Hoàng Kim Thiên Phủ tại Thái Sơ vô cùng tôn quý, vạn người kính ngưỡng, tại Thiên Khải chiến trường càng là đại biểu cho Đế tộc, không có người nào dám khiêu khích.
Hai chữ Thiên Phủ đối với bất kỳ thế lực nào đều là kiêng kị, nếu như ai hại chết một vị tộc nhân nào đó của bọn hắn thì đó không thể nghi ngờ là tai nạn hủy phái diệt môn.
Ai biết được khi tiến đến thế giới mới, vậy mà lại tổn thất nặng nề như thế, suýt chút nữa là toàn quân bị diệt.
- Nếu thế giới mới dám can đảm khai chiến, bây giờ liền sẽ không phong bế bình chướng, nhất định là muốn chờ càng nhiều hoàng tộc hoàng đạo tiến đến.
Kim Vô Song ăn đan dược, điều trị huyết khí.
- Chúng ta ở lại nơi này, rất dễ dàng bị vây bắt, nếu không trước tiên cứ lui ra bên ngoài, chờ hoàng tộc hoàng đạo Thái Sơ chạy tới nơi này, liên thủ tiếp giết đến?
Thống lĩnh Thánh Linh tên là Kim Hình Đạo nói, lại liên tục thúc phụ Kim Vô Song, nhưng đối mặt với Kim Vô Song, vẫn duy trì tôn trọng.
- Lui ra ngoài chẳng phải là nói Kim Vô Song ta sợ bọn hắn? Không cần lo lắng, chỉ cần ta khôi phục lại, một mình vẫn có thể độc chiến với tất cả Yêu Chủ!
- Ta tin tưởng thực lực phủ chủ, ta là sợ...
- Sợ cái gì? Ngươi đường đường là thống lĩnh, vậy mà trong miệng lại có thể nói ra chữ sợ?
- Ta tin tưởng ngài có thể ứng phó thú triều, ta lo lắng chính là... Khương Nghị!
Trước đó Kim Hình Đạo không có quá trực tiếp phán đoán đối với Khương Nghị, bây giờ xem ra, thật đúng là một tên điên không sợ trời không sợ đất, so thú triều đều muốn khủng bố.
Hắn bồi tiếp Kim Vô Song đi ra, liền có trách nhiệm bảo đảm Kim Vô Song có thể trở về.
- Khương Nghị...
Đôi mắt sáng tỏ của Kim Vô Song có chút ngưng lại, nhìn chằm chằm đỉnh núi cách đó không xa.
Nơi đó có hắc ám cuồn cuộn, tinh quang sáng chói, một con to mọng cự ngạc bảy màu đang lắc đầu vẫy đuôi đi tới.
- Đến rồi!
Kim Hình Đạo thể hiện nghiêm trọng, tên điên này lại còn muốn phục kích bọn hắn?
- Kim cô nương, chơi rất tận hứng nhỉ?
Khương Nghị cưỡi Long Cốt Cự Ngạc đi đến cười cười chào hỏi.
- Ta chơi đặc biệt tận hứng, nhìn ngươi giống như không quá hứng thú, còn chưa bắt đầu liền chạy.
- Ta chạy vào trộm bảo bối của người ta, đã rất vô sỉ, làm sao còn có thể lại đánh chủ nhân được đây? Có thể chạy đương nhiên là phải chạy rồi. Không giống những hoàng đạo các ngươi đây, da mặt thật là dày, làm việc thật là không coi trọng.
Người ta mở cửa đón khách, các ngươi là lại trộm lại đoạt, người ta xua đuổi, các ngươi còn ngao ngao muốn đánh muốn giết. Khương Nghị ta chỉ là cường đạo, nhưng các ngươi... Ha ha, không bằng súc sinh!
Khương Nghị cười ha hả trào phúng Kim Vô Song.
- Thế giới mới bị vỡ nát địa tầng, dẫn phát tai nạn, khiến mấy trăm đến hơn ngàn vạn người gặp nạn, bọn chúng cần trả giá đắt!
- Ô ô u, ngươi đây là tới làm sứ giả chính nghĩa rồi? Đồ ăn cướp được đâu, có phải ngươi muốn phân chia cho người chịu khổ gặp nạn ở bên ngoài hay không? Được rồi được rồi, nếu muốn làm sói, liền làm sói rất thẳng thắn, khoác da dê cái gì chứ, dở dở ương ương, làm trò hề, mất mặt xấu hổ.
- Ngươi là một tên tội nhân hoắc loạn chiến tranh Thương Huyền, có tư cách gì bình phán người khác.
- Ta bình phán ngươi rồi? Ta là đang mắng ngươi đấy, nghe không hiểu tiếng người?
- Ngươi phách lối cái gì, người đã chết qua một lần, sống lại vẫn khó thoát khỏi cái chết!
- Ha ha, ta chết lúc nào, ngươi không biết, nhưng ngươi chết khi nào thì do ta đến định!
Khương Nghị hoạt động bả vai, kích thích lên mênh mông yêu hỏa.
Long Cốt Cự Ngạc mãnh liệt đong đưa, ngẩng đầu phát ra tiếng long ngâm hùng hậu, một mảnh ánh sáng lộng lẫy như hoắc loạn càn khôn bao phủ dãy núi.
- Sinh tử của ta, ngươi định không được, nhưng ta sẽ nhìn ngươi chết ở chỗ này!
Mặt ngoài áo giáp màu vàng óng của Kim Vô Song đột nhiên hiện ra ánh sáng tinh thần, sau một khắc, tinh quang mãnh liệt che mất nàng, kéo nàng biến mất vào thâm không.
Kim Hình Đạo cũng bắt lấy bả vai Kim Vô Song ngay đầu tiên, biến mất trong hư không.
- A? Nương môn nhi này còn mang theo vũ khí Không Gian? Trách không được dám mạo hiểm tới đây.
Khương Nghị thể hiện cứng đờ, cứ chạy như vậy?
- Chạy? Bảo bối của ta a!
Long Cốt Cự Ngạc còn chuẩn bị tẩy sạch con quỷ nhỏ này.
- Nhanh nhanh nhanh, tìm đến kẻ kế tiếp! Tất cả hoàng tộc hoàng đạo còn không có chạy xa, đuổi kịp một kẻ nhìn xem có bảo bối hay không.
Khương Nghị tranh thủ thời gian thúc giục.
Những này hoàng tộc hoàng đạo đa phần đều là tập kích Tổ Nguyên sơn, nói không chừng trong tay ai đó liền nắm số lượng lớn bảo bối.