- Lưu Hòa thành cách Thiên Lang quan bao xa?
- Thẳng hai ngàn bảy trăm dặm, nếu như là Thánh Hoàng, lại dựa vào vũ khí đặc thù, cực hạn hẳn là có thể bảo đảm một giờ thì có thể đến Thiên Lang quan. Nếu có tinh thần hoặc là võ giả không gian phụ trợ, còn có thể càng nhanh hơn.
- Bọn hắn hẳn là đang bố trí pháp trận che giấu năng lượng.
Khương Nghị hài lòng cười, Xích Thiên đã đuổi kịp ý nghĩ của hắn, trong này chắc chắn là có công lao của Chu Diễm.
- Cụ thể không rõ ràng, nhưng trong này làm vô cùng bí ẩn.
- Quang Mang Thần Điện và Tru Thiên Thần Điện đâu?
- Nơi đó rất an tĩnh, không có phát hiện có Thánh Hoàng hay Thánh Vương rời khỏi.
Đông Hoàng Càn lắc đầu, rất bất đắc dĩ.
Không phải cường độ giám sát của bọn hắn không đủ, mà là Quang Mang Thần Điện và Tru Thiên Thần Điện đều ra sức đề phòng võ giả không gian.
Mà hai đại Chí Tôn Hoàng Đạo đều xây dựng lãnh địa vài vạn năm của riêng mình, khẳng định có lối đi bí mật, hẳn là thông qua nơi đó để ra vào.
Khương Nghị ngược lại rất hài lòng:
- Cố hết sức điều tra, nhưng tuyệt đối không được để bại lộ tung tích, chúng ta chủ yếu là cho bọn hắn hình thành giả tượng muốn tiến công Xích Thiên Thần Triều.
- Nếu như Quang Mang Thần Điện không tiếp viện Xích Thiên, toàn bộ lực lượng đều sẽ núp ở trong thần điện, lấy thực lực của chúng ta thật chưa hẳn có thể công phá. Điểm ấy ngươi và ta đều rất rõ ràng.
Đông Hoàng Càn nghiêm túc nhắc nhở Khương Nghị, hệ thống phòng ngự của bất kỳ Chí Tôn Hoàng Đạo nào cũng đều là cực kỳ kiên cố, nhất là lúc mà bọn hắn đang kéo dài tạo nên cường giả, rất có thể sẽ đều điều động tài nguyên trong tổ từ đi ra.
Tương đương như bộc phát toàn diện nội tình vài vạn năm, nguồn năng lượng kia căn bản là không thể nào thông qua tưởng tượng để dự đoán được, bởi vì ngươi cũng không xác định bọn hắn đã giữ bao nhiêu bảo vật, tăng lên bao nhiêu bí mật pháp trận trong hơn hai vạn năm.
- Ngươi có ý gì? Đã sắp bắt đầu, ngươi thay đổi chủ ý?
- Ta thật sự sợ Quang Mang Thần Tôn còn sống! Nếu như trong tổ từ Quang Mang Thần Điện còn phong tồn Thần Nguyên, lúc nào hắn cũng có thể khôi phục!
- Lúc ấy cơ thể Quang Mang Thần Tôn đã rách rưới, không gánh được Cửu Thiên Thần Tôn hủy diệt bản thân. Nếu như ngay cả hắn đều không huỷ diệt được, Cửu Thiên Thần Tôn chịu chết còn có ý nghĩa gì?
- Hi vọng có thể còn sống sót duy nhất của Quang Mang Thần Tôn, chính là tế dâng cho Quang Mang Thần Kiếm. Nhưng lúc đó hẳn là hắn cũng không có thời gian làm như vậy, coi như làm được, cũng có thể là bỏ ra cái giá cực lớn.
- Hắn muốn dung hợp Thần Nguyên thì cần điều trị linh hồn sau đó mới dùng được, mà quá trình dung hợp lại dài đằng đẵng, cũng không phải nói thành công liền thành công. Cho nên, để bảo đảm tuyệt đối không được xảy ra sai lầm, chúng ta định khởi xướng tiến công vào cuối tháng hai!!
Sau khi nói xong Khương Nghị lại nghiêm túc nhắc nhở Đông Hoàng Càn:
- Chúng ta không thể nào ngờ tới mọi chuyện, đoán ra mọi chuyện, bất kỳ trận chiến tranh nào chỉ cần có thể nhìn thấy sáu phần phần thắng thì đã có thể mạo hiểm nếm thử. Còn lại bốn phần, một phần nhìn chiến thuật, một phần nhìn khí thế, một phần nhìn ứng biến, một phần giao cho ý trời!
- Ý của ta là, ngươi không thể nói chuyện cùng Thần Thụ Thế Giới, để thế giới Hỗn Độn trực tiếp đụng vào?
- Ta đã vấn an xong nhưng, An Nhiên nói ba vạn năm trước thế giới Hỗn Độn đã bị một lần trọng thương, suýt nữa đã chôn vùi, hơn một nửa huyết mạch Thượng Cổ còn sót lại đã bị đánh chết.
- Từ đó về sau, Ngũ Hành Thần Thụ đã bắt đầu suy yếu, hệ thống phòng ngự của thế giới Hỗn Độn không còn ổn định, mặc dù thả ra khí thế vẫn rất khủng bố, năng lượng Hỗn Độn nội bộ cũng rất mạnh, nhưng thật sự không thích hợp để chiến đấu.
- Thế công như Phù Tang Thần Thụ, thế giới Hỗn Độn có thể chống đỡ được, nhưng ngươi muốn trực tiếp liều mạng cùng hệ thống phòng ngự của Quang Mang Thần Điện... Cũng không phải nói sẽ đụng hư thế giới Hỗn Độn, nhưng khẳng định là bị chịu ảnh hưởng.
- Sau đó thì sao? Các Đế tộc liên hợp xâm lấn Thương Huyền, chúng ta nơi này nhất định hấp dẫn lực chú ý chủ yếu, đến lúc đó tránh không được cần nhờ thế giới Hỗn Độn ngạnh kháng. Bây giờ bắt đầu đã tấp nập bị thương, sau này thời gian chống cự bị sẽ giảm bớt.
- Cho nên bây giờ có thể không cần, vẫn là đừng dùng. Mà Thần Thụ Thế Giới bây giờ chỉ muốn an ổn sống lâu chút, chứng kiến bình yên Thế giới Ngũ Hành trưởng thành. Cho nên, chúng ta có thể sinh hoạt ở nơi này, chống cự một ít xâm nhập, phải biết đủ, không nên quá nhiều yêu cầu.
- Nếu như không có thế giới Hỗn Độn phụ trợ, ngươi phải chuẩn bị sẵn sàng. Quang Mang Thần Điện nhất định sẽ đánh rất ác liệt, không tốt đánh.
Đông Hoàng Càn nghiêm túc nhắc nhở, sau đó vặn vẹo không gian rời khỏi.
Khương Nghị yên lặng đứng nguyên tại chỗ một lát, lại lắc đầu.
Từ sau khi Cửu Thiên Thần Tôn qua đời, lão tiểu tử này giống như đã thay đổi đi rất nhiều, mặc dù ngoài mặt vẫn thô cuồng táo bạo, không che đậy miệng, nhưng làm chuyện đều rõ ràng chững chạc hơn chút.
Hắn là đệ tử thân truyền duy nhất của Cửu Thiên Thần Tôn, Thần Tôn được trút xuống tâm huyết cùng yêu mến suốt đời của mình.
Trước đó khi còn có Thần Tôn, bất luận hắn làm cái gì cũng đều không sợ hãi, dù là năm đó bị Long tộc truy sát, bị Ma tộc nhốt, thì hắn cũng đều ngẩng đầu ưỡn ngực, bởi vì hắn biết toàn Thiên Khải đều kiêng kị sư phụ hắn, sư phụ hắn càng sẽ dốc hết khả năng cứu hắn trở về.
Thần Tôn qua đời, đối với hắn mà nói không chỉ là thất lạc tình cảm cùng sự đau đớn, càng quan trọng hơn là phía sau không có chỗ dựa vào.
Sẽ không có người nào lại bảo hộ hắn, sẽ không có người nào lại kiêu căng vì hắn, gặp được nguy hiểm cũng chỉ có thể do chính hắn ứng phó.
Hắn tựa như một tiểu tử to xác hơn một ngàn tuổi, đột nhiên đã mất đi phụ mẫu.
Hắn hết lần này tới lần khác còn không thể thương cảm, bởi vì hắn đã thành phụ mẫu của tất cả 'Hài tử' thần giáo, là người và bối cảnh để tất cả mọi người dựa vào.
- Lão tổ!!
Kiều Linh Vận chạy tới nơi này, nhìn thấy Khương Nghị đứng một mình ngẩn người, nàng tranh thủ thời gian cung kính hành lễ.
Khương Nghị đảo qua Kiều Linh Vận, hài lòng nói:
- Cảnh giới ổn, không tệ.
- Hôm trước chúng ta vừa mới tổ hợp Tù Thiên trận, không chỉ có kích phát Đại Hoang Ấn, mà giữa Thần Nguyên còn sinh ra ảnh hưởng, ngoài ý muốn tăng lên chút thực lực.
Kiều Linh Vận mừng rỡ cười nói, toàn thân lưu chuyển ánh sáng màu hồng, trong lúc mơ hồ xen lẫn thành hỏa ảnh Kim Kiêu, chín cái đầu gáy to, chín cái đuôi đong đưa, tản ra thánh uy cường thịnh, cùng thế hiên ngang và khí chất của Kiều Linh Vận tôn nhau lên.
- Ngươi đang phát ngốc cái gì ở chỗ này vậy? Na Yêu vừa khóc rồi?
Phượng Bảo Nam lôi kéo tay Kiều Linh Vận, áo trắng nhẹ mở, tóc dài giương nhẹ, mặt như quan ngọc, đẹp giống như tuyệt thế mỹ nhân, đứng cùng một chỗ với Kiều Linh Vận như là tỷ muội.