- Lúc bắt đầu, ta còn không quá rõ, sau đó ta đã hỏi qua Đan Hoàng. Ban đầu Đan Hoàng rất do dự, cho đến sau này ngài mới nói ra bí mật bên trong cho ta biết.
Khương Nghị hơi chỉnh lý mạch suy nghĩ, giải thích nói:
- Mỗi khi hệ thống thế giới phát giác được nguy cơ hủy diệt thì sẽ kích phát ra phản ứng bảo vệ bản thân, đây gọi là bảo vệ, khác với tư duy của con người chúng ta, mà là bản thân Thiên Đạo pháp tắc diễn biến nên.
- Loại diễn biến này sẽ xuất hiện hai loại cực đoan, một loại là không tiếc cái giá nào để bảo vệ thế giới, điều động hiện hữu trên thế giới này, hoặc là xuất hiện qua bên trong Trường Hà Thời Không, tiến hành phòng ngự toàn diện để ứng phó nguy cơ.
- Đây là, Lục Đạo! Cô là Vạn Cổ Thiên Thu, ta là Thương Sinh Tạo Hóa, đều thuộc về trong đó. Một loại là hủy diệt bản thân, từ hệ thống tự nhiên đến khi tự nhiên thai nghén toàn bộ sinh linh, tiến hành táng diệt cực hạn, dùng phương thức hủy diệt tránh cho nguy cơ giáng lâm, sau đó ở trong hủy diệt một lần nữa thai nghén tân sinh.
- Đây là, Lục Táng! Sơn Hà Đại Táng, Thiên Địa Đại Táng, Nhật Nguyệt Tinh Thần Đại Táng của ta, chính là hệ thống táng diệt tự nhiên bên trong Lục Táng. Lục Đạo và Lục Táng thuộc về hai loại cực đoan, là hai loại lý niệm chống đỡ hoàn toàn trái ngược nhau. Sau khi hệ thống thế giới phát giác được nguy cơ, sẽ căn cứ một loại thôi diễn nào đó, chọn ra định mười hai người thừa kế, phân biệt khống chế mười hai truyền thừa.
- Cuối cùng ứng phó thời điểm nguy cơ của thế giới, tất nhiên ở giữa mười hai truyền thừa sẽ đi đầu bộc phát ác chiến, một bộ phận là tự nguyện trấn áp trận phương khác, một bộ phận là nhận Thiên Đạo ảnh hưởng mà không thể không xuất chiến.
- Cuối cùng, do người thắng trận quyết định thế giới dùng loại tình thế nào để ứng phó nguy cơ. Cửu Thiên Thần Tôn đã phát hiện bí mật Lục Đạo Lục Táng tại Thượng Cổ Thần Đình, nghĩ đến Lục Táng do ta khống chế, mà cô lại chính là tiếp quản Lục Đạo, không hy vọng cô và ta trong quá trình trưởng thành bởi vì lý niệm khác biệt mà xuất hiện đối kháng. Ta đại biểu là Vạn Thế Thần Triều, cô đại biểu là Cửu Thiên Thần Giáo, theo thời gian cô và ta càng ngày càng mạnh, nếu như lý niệm trái ngược, tất nhiên ảnh hưởng đến cảm xúc, ảnh hưởng đến quan hệ giữa hai bên.
- Đối với hai bên kết minh mà nói, đây tuyệt đối là một tai hoạ ngầm cực lớn. Nếu như ngài ấy còn sống, cô có thể từ đó điều hòa, nhưng ngài ấy biết thọ nguyên của mình đã gần, chỉ có thể nghĩ đến phương thức thông gia đặc thù này, thông qua tình cảm giữa cô và ta, điều giải nguy cơ như vậy.
Ngài ấy hi vọng chúng ta có hài tử, là lo lắng tình cảm của chúng ta không đủ sâu, cho nên dùng hài tử đến kiềm chế.
Giọng Khương Nghị bay vào gian phòng, xúc động tâm cảnh Đông Hoàng Như Ảnh khẩn trương mà bi thương.
Đông Hoàng Như Ảnh lắc lư ánh mắt, từ từ quay đầu nhìn về bên ngoài.
Cách rèm châu, Khương Nghị vẫn ngồi ở trước bàn, tiếp tục nói:
- Đối với người ngoài mà nói, nguy cơ bọn họ có thể nhìn thấy là Thương Huyền nội loạn, Đế tộc xâm lấn, nhưng giữa ngươi và ta kỳ thật còn gánh vác sứ mệnh càng quan trọng hơn, đó chính là không biết lúc nào thế giới sẽ xuất hiện nguy cơ.
- Nếu thật sự đến ngày đó, nếu như lý niệm giữa cô và ta hoàn toàn đi đến hai thái cực, tất nhiên sẽ dùng đao kiếm đối mặt, nếu như lại nhận hệ thống thế giới ảnh hưởng, cô và ta sẽ biến thành kẻ thù.
- Cuối cùng, không phải ta giết cô, thì chính là cô chém ta. Hậu quả trực tiếp, không chỉ là sinh tử giữa cô và ta, càng là Vạn Thế Thần Triều cùng Cửu Thiên Thần Giáo sụp đổ. Cửu Thiên Thần Tôn không muốn nhìn thấy một màn kia phát sinh, cho nên với dùng cái phương pháp nhìn như hỏng bét này.
- Ngài ấy chỉ hy vọng trước khi ngày đó đến, cô và ta có thể bởi vì tình cảm, bởi vì hài tử, từ lực ảnh hưởng mãnh liệt của Thiên Đạo pháp tắc mà có thể tỉnh táo đi ra. Kỳ thật Thần Tôn nên nói cho cô biết tình hình thực tế, nhưng xin cô nãy hiểu lo lắng của người. Nếu như bây giờ ngài ấy đề cập với cô đến bảo vệ cùng hủy diệt, ý thức của cô khó tránh khỏi sẽ tấp nập suy nghĩ về vấn đề kia, lại càng dễ bị Thiên Đạo pháp tắc ảnh hưởng, tiến tới không quen nhìn loại cô như ta đây hay dùng đến thủ đoạn giết chóc chiến tranh này, sinh ra ảnh hưởng không tốt. Đan Hoàng không nguyện ý nói thêm cùng ta, cũng là lo lắng.
Khương Nghị ngồi ở trước bàn, nói:
- Tốt nhất cô nên nghỉ ngơi đi, ta ngồi một chút sẽ đi. Sau này có rảnh ta sẽ thường tới đây ngồi một chút, chắn miệng của đám lão gia hỏa kia. Cô cứ đặt tâm tư ở trên việc tu luyện, không cần suy nghĩ những chuyện khác.
- Về phần nguy cơ thế giới, tạm thời còn phiêu miểu vô tung, không cần thiết sầu lo quá nhiều, tăng thực lực lên mới là quan trọng nhất, không có thực lực tất cả đều là nói suông.
- Sao ngươi lại còn ở chỗ này?
Đông Hoàng Như Yên vui sướng về đến phòng, nhìn thấy Khương Nghị lập tức cảnh giác.
- Tỷ tỷ của ta đâu?
- Ngủ.
- Ngủ??
- Mệt mỏi.
- Mệt mỏi??
- Cô nhất định phải lặp lại lời ta nói sao?
- Làm cái gì mà mệt mỏi? Người ta đều đã ngủ, ngươi còn ở nơi này làm gì! Mưu đồ làm loạn sao?! Nha nha, còn uống rượu tăng thêm lòng dũng cảm ư?
- Tiểu nha đầu, từ nay về sau, nơi này là nhà của ta, ngươi không có chuyện gì thì bớt chạy tới nơi này.
- Có ý gì, ngươi uống đến mơ rồi? Đây là nhà của ta và tỷ tỷ ta, lúc nào thành của ngươi rồi!
- Nghe không hiểu? Đi hỏi Đông Hoàng Thánh Kiệt một chút thì biết.
Khương Nghị đứng dậy, cố ý trêu đùa:
- Sau này có tới, nhớ kỹ phải gõ cửa.
- Ngươi nói mê sảng cái gì, nhà của ta ta muốn vào thì vào, muốn ra thì ra!
- Sau này, không được như vậy nữa.
Lúc rời khỏi Khương Nghị lại nhắc nhở lần nữa:
- Nhớ kỹ sau này phải gõ cửa, ban đêm cũng đừng tới, nếu không... Tự gánh lấy hậu quả.
- Bệnh thần kinh sao.
Đông Hoàng Như Yên nói thầm, nàng vén rèm châu lên quan sát trong phòng ngủ, nhìn thấy tỷ tỷ đang nghiêng đầu nằm trong chăn, giống như là ngủ thiếp đi.
Nàng há to miệng, lại không dám quấy rầy, lộ vẻ tức giận lui trở về.
Biết được Khương Nghị tới nơi ở của Đông Hoàng Như Ảnh, còn chờ đợi nửa ngày, rất nhiều lão nhân thần giáo cũng đã bắt đầu tìm Đông Hoàng Như Yên để tìm hiểu tình huống.
Khi Đông Hoàng Như Yên lên án Khương Nghị hồ ngôn loạn ngữ, các lão nhân lại đều cười đến nở hoa.
Xong rồi!!
Rốt cuộc cũng vẫn xong rồi!!
Đây không chỉ là di niệm của Thần Tôn, cũng tượng chưng cho mối quan hệ giữa Khương Nghị và thần giáo trở nên thân mật hơn.
Từ sau ngày thổ lộ tâm tình cùng Đông Hoàng Như Ảnh, Khương Nghị đều dựa theo ước định, mỗi lúc trời tối đều đến trong phòng Như Ảnh ngồi một chút.
Chuyện này khiến các lão nhân thần giáo vui mừng lại chờ mong, mỗi ngày đều đi, hẳn là rất hài lòng, chỉ cần Như Ảnh có thể một mực buộc Khương Nghị lại, nói không chừng có thể sinh hạ hài tử.