- Ngươi ở lại Thương Huyền, chắc chắn sẽ phải chết, ai cũng cứu không được ngươi! Nhưng tình thế bây giờ là, ngươi chết, Xích Thiên Thần Triều triệt để xong. Cái xong này, không chỉ là diệt vong, mà là cơ nghiệp thần triều lắng đọng ba mươi ngàn năm, danh uy đời đời duy trì, toàn xong, tất cả đều sẽ bị chôn vùi ở trên tay của ngươi!
- Ta đây có một đề nghị...
Triệu Thanh Duẫn ngẩng đầu nhìn Xích Thiên Thần Tôn:
- Rút lui khỏi Thương Huyền! Sau khi Khương Nghị trở về hắn đã an bài Không Võ phong tỏa không gian trước tiên, mục đích là phòng ngừa tin tức cuộc chiến Côn Lôn truyền đến nơi này, để cho ngươi không biết thực lực bọn hắn bây giờ đã cường đại, tiếp tục ở lại nơi này chuẩn bị tử chiến. Nhưng ta đột nhiên tới, rất có thể đã để bọn hắn hoài nghi là Đế tộc đến đưa tin tức, chờ sau khi Khương Nghị biết được, có khả năng sẽ sớm khởi xướng chiến tranh. Nếu như ngươi muốn rút lui, thì phải nhanh!! Trong vòng ba ngày, nhất định phải rút lui!!
Chu Nguyên Bá tức giận quát lớn:
- Hoang đường, nơi này là tổ địa Xích Thiên Thần Triều chúng ta, há có thể nói từ bỏ liền từ bỏ! Chúng ta là Chí Tôn Hoàng Đạo đầu tiên của Thương Huyền, chúng ta bảo vệ Thương Huyền ba mươi ngàn năm, dựa vào cái gì mà chúng ta phải rút lui!
Triệu Thanh Duẫn lạnh lùng nói:
- Ngươi hỏi ta vì sao? Ngươi không nên hỏi chính ngươi một chút sao? Chớ ngao ngao gọi ta, nếu không ta ăn ngươi!
- Ta chỉ là nêu ý kiến, đồng ý thì tiếp nhận, khách khí nói tiếng tạ ơn với chúng ta, không đồng ý tiếp nhận, vậy thì ngậm miệng lại.
Chu Nguyên Bá kích động, nói với Thần Tôn:
- Chúng ta còn không có đi xa đến bước kia, không phải nàng đã dung hợp đế cốt sao? Giết nàng! Để Bùi Tu Nghiệp tiến vào Thần cảnh! Ba Đại Thần Tôn chúng ta cũng có thể chống pháp trận đến cao nhẩt!
- Nguyên Bá!!
Chu Phục Sinh lập tức gầm thét.
Chu Nguyên Bá không quan tâm, hắn chỉ vào Triệu Thanh Duẫn quát:
- Nói! Có phải ngươi do Khương Nghị phái tới hay không? Cố ý gạt chúng ta ra ngoài, sau đó nửa đường phục sát?
Triệu Thanh Duẫn lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Nguyên Bá đang táo bạo:
- Xích Thiên Thần Triều luân lạc tới tình trạng bây giờ, hẳn là ngươi đã cống hiến công lao thật lớn nhỉ.
- Đánh rắm...
Chu Nguyên Bá suýt chút nữa đã bổ nhào qua.
- Chu Nguyên Bá!!
Chu Phục Sinh lại quát tháo lần nữa, thần uy cường đại lao ra khỏi cơ thể, như lũ quét ép tới phía Chu Nguyên Bá.
Chu Nguyên Bá run rẩy, chật vật quỳ trên mặt đất, nhưng hắn tức giận lại không cam lòng, còn đang giãy dụa kịch liệt.
Bọn người Chu Ngạo Hoàng, Chu Thái cau mày, cái từ 'rút lui' này giống như là cương châm đâm vào trong lòng của bọn hắn, lập tức gây nên cảm giác nhói nhói và mâu thuẫn.
Mà, Chu Nguyên Bá nói không sai, hoàng thành là tổ địa của bọn hắn, là tổ địa đời đời kiếp kiếp mà bọn hắn bảo vệ và gầy dựng, không phải vạn lần bất đắc dĩ, tuyệt đối không thể nào từ bỏ.
Bọn hắn bảo vệ Thương Huyền ba mươi ngàn năm, công lao khổ lao đều có, cuối cùng lại phải mang tiếng xấu chật vật chạy trốn?
Mặt mũi bọn hắn để ở đâu, lại cam tâm như thế nào cho được?
Triệu Thanh Duẫn nói:
- Trước đó ta không biết chuyện đế ước cho nên mới phối hợp các ngươi, nhưng bây giờ... Các ngươi không cứu nổi. Trong thời gian ngắn Đế tộc sẽ không phản chế, Khương Nghị cũng sẽ tiếp tục tấn công mạnh, cho đến khi bắt lấy. Các ngươi ở lại cũng không có chút ý nghĩa nào, kết cục chỉ có thể là bị tàn sát hầu như không còn, trở thành chất dinh dưỡng cho Khương Nghị, thuận tiện biến thành đối tượng lăng mạ của toàn Thương Huyền. Ta nói chạy khỏi nơi này, không phải nói vĩnh viễn không trở lại, mà là tránh né mũi nhọn, nghỉ ngơi dưỡng sức, đợi đến khi có cơ hội thích hợp, lại trở về Thương Huyền, trùng kiến thần triều, một lần nữa tiếp quản Thương Huyền, bảo vệ Thương Huyền, cho các ngươi chính danh cho mình, cho các ngươi chính danh cho liệt tổ liệt tông.
- Rời khỏi rồi còn có thể trở lại sao?
Chu Thái gắt gao nắm chặt nắm đấm, hắn là Nhân Hoàng thần triều, hắn là lãnh tụ thần triều bây giờ.
Hắn muốn rời khỏi nơi này, chính là từ bỏ nơi này, từ bỏ mười vạn dặm núi sông, từ bỏ hàng tỷ con dân.
Tương lai, còn có mặt mũi trở về sao? Lòng dân, vẫn còn chứ?
- Khương Nghị bị các ngươi giết, đều có thể trở về. Vạn Thế bị dẹp yên, còn có thể trùng kiến. Các ngươi không thể?
Mục đích Triệu Thanh Duẫn tới nơi này là tăng thực lực lên, thuận tiện giúp trợ Xích Thiên giữ vững hoàng thành, đừng để bọn người Khương Nghị hoàn toàn công chiếm, sau đó chờ đợi cơ hội phù hợp để phản kích lại.
Không nghĩ tới, Thương Huyền lại đứng trước tình thế hỗn loạn như thế này, nàng biết Xích Thiên khẳng định gánh không được, cuối cùng cũng chỉ có thể vô cớ làm lợi cho Khương Nghị, cho nên... Nàng muốn thu nạp cường giả bọn này! Nàng muốn trước khi thiên hạ bộc phát đại loạn, chuẩn bị lực lượng mạnh hơn!
Chu Ngạo Hoàng nói:
- Chờ tới khi chúng ta trở về, chỉ sợ Thương Huyền đã triệt để biến thiên. Khương Nghị căn bản gánh không được Đế tộc tám phương xâm lấn, cuối cùng Thương Huyền sẽ bị Đế tộc chia cắt, đến lúc đó... Thương Huyền nào có nơi cho chúng ta sống yên ổn?
- Chuyện tương lai, ngươi có thể mong muốn sao? Nếu như ngươi có thể có ánh mắt chiến lược như thế này, cũng sẽ không luân lạc tới tình trạng bây giờ.
Triệu Thanh Duẫn đáp lễ không chút khách khí, lập tức chọc giận Chu Ngạo Hoàng một giây trước còn đang phiền muộn.
Triệu Thanh Duẫn không quan tâm, lại nói với Xích Thiên Thần Tôn:
- Ta chỉ biết là, bây giờ các ngươi sắp xong rồi, từ các ngươi, đến hoàng thành, lại đến mặt mũi, triệt để xong! Ta chỉ biết là, các ngươi ở lại chắc chắn chịu chết, để tiếng xấu muôn đời, nhưng rời khỏi còn có một chút hi vọng sống, còn có cơ hội cứu vãn danh dự! Chuyện tương lai, ai cũng không dự đoán được, nhất là kịch biến Bát Đế xâm lấn thiên hạ như thế này. Nếu như muốn đợi đến trận chiến kia, nếu như muốn tham dự vào trong đó, việc đầu tiên phải làm... là bảo toàn thực lực! Sau đó... Ngồi đợi tình thế hỗn loạn, tìm kiếm cơ hội!
Xích Thiên Thần Tôn cụp tầm mắt già nua xuống, yên lặng nhìn Triệu Thanh Duẫn.
Trong lòng bọn họ mỗi người và Chu Phục Sinh đều có suy nghĩ riêng, nhưng lại đều hỗn loạn mà mê mang.
Một hồi lâu sau... Triệu Thanh Duẫn để lại một câu nói, sau đó quay người rời khỏi:
- Xích Thiên, không nên lưu lạc đến tận đây. Các ngươi, lại càng không nên chật vật như thế. Ta chờ ngươi ở ngoài, ba ngày sau, ta sẽ rời khỏi, các ngươi... Tự làm quyết định!