Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 2646 - Chương 2643: Kết Thúc, Xích Thiên Thần Tôn (1)

Đan Hoàng Võ Đế Chương 2643: Kết thúc, Xích Thiên Thần Tôn (1)

Nếu như Xích Thiên Thần Tôn biết chuyện phát sinh bên ngoài, khẳng định càng làm tốt chuẩn bị toàn diện hơn, muốn bắt lấy sẽ rất khó khăn.

Mà, nếu Đế tộc đã đến nhúng tay thì cũng không khả năng chỉ đơn giản là đưa tin tức tới như vậy, nói không chừng sẽ còn đưa tài nguyên, đưa pháp trận, đề cao lực phòng ngự cho Xích Thiên hoàng thành, tăng số lượng cường giả nơi đó lên.

Khương Nghị rất muốn lập tức phát động tiến công, nhưng, hắn hao hết 'bản thân' tại chiến trường Côn Lôn đến bây giờ chỉ khôi phục được ba cái. Bởi vì bây giờ là cảnh giới Thần cấp, mỗi cái 'bản thân' đều cần rộng lượng huyết khí và hồn khí mới có thể khôi phục đến bình thường, kích phát ra hiệu quả tăng gấp bội.

Mà bọn người Thiên Hậu vừa mới bắt đầu thanh trừ tử khí, thực lực còn chưa khôi phục, huống chi Tru Thiên Thần Tôn còn đang bế quan, thế giới mới còn tại trên đường tới.

- Đi thông báo một chút, mười ngày sau, xuất chinh Thương Huyền! Liên hệ Tru Thiên Thần Điện, thế giới mới, tăng thêm tốc độ!

Khương Nghị không thể xuất kích ngay bây giờ, nhưng cũng không thể chờ quá lâu

Sau khi liên tục suy nghĩ, Khương Nghị lại làm một quyết định rất bất đắc dĩ, mời Man Hoang Chiến tộc tham chiến!

Nhưng, sau ba ngày Khương Nghị đưa mệnh lệnh cùng mời đi ra, lại có một cái tin tức ngoài ý liệu, thậm chí khó có thể tin truyền đến nơi này —— Xích Thiên hoàng thất, điên cuồng rút lui.

Xích Thiên hoàng thành!!

Tối nay là ngày mười một tháng hai, Tân Nguyên Lịch năm thứ mười chín, cũng chính là sau đêm khuya ngày thứ ba Triệu Thanh Duẫn tới bái phỏng.

Khi Xích Thiên Thần Tôn đẩy cửa điện ra, ngoài điện đã tụ mãn các thành viên hoàng thất, sau khi cùng đạt được mật lệnh, vương hầu, đại tướng cùng khác nhân vật quan trọng đã một mình đến đây.

Bọn họ cũng đều biết tình thế bây giờ gặp phải, biết đề nghị của Triệu Thanh Duẫn hơn.

Bọn hắn tuyệt đối không nguyện ý từ bỏ hoàng thành, càng không nguyện ý từ bỏ hoàng triều.

Huống chi phần này từ bỏ, càng giống như là đào vong!

Xích Thiên Thần Triều làm đại biểu số một Thương Huyền ba mươi ngàn năm, bọn hắn là một phần viên trong đó, phần kiêu ngạo kia là đã khắc vào trong lòng, ở lại trong máu.

Sao bọn hắn có thể không chịu nhận chiến mà chạy?

Sao bọn hắn có thể chấp nhận lưu vong thiên hạ!

Bọn hắn nên giải thích như thế nào cùng tộc nhân của mình?

Bọn hắn lại giải thích như thế nào cùng liệt tổ liệt tông?

Bọn hắn... Còn có thể trở về sao??

Rất nhiều người thậm chí tình nguyện chiến tử, lôi kéo đám tên điên Khương Nghị kia tự bạo!

Rất nhiều người thúc giục Chu Phục Sinh, đi biểu đạt ý nguyện của bọn hắn cùng Thần Tôn.

Nhưng... Tại lúc Xích Thiên Thần Tôn đẩy cửa điện ra, một khắc này, bên ngoài tràn ngập sự tức giận cùng tiếng cãi vã nôn nóng đã nhanh chóng yên tĩnh trở lại.

Bọn hắn khó có thể tin được mà nhìn lão nhân trước mặt mình, gần như không dám tin tưởng vào chính con mắt mình.

Xích Thiên Thần Tôn không có oai hùng và uy nghiêm như thường ngày, mà là tóc trắng phơ, sắc mặt tái nhợt, giống như bệnh nặng một trận, lại như già nua ngàn năm.

Đứng ở trước mặt mọi người, cứ như chính là một lão nhân sắp chết, lộ ra vẻ suy yếu và mỏi mệt.

Bọn hắn đầy ngập tức giận, quay cuồng, nhưng cũng đã dần dần lắng lại.

Ngôn từ cuống đến yết hầu bọn hắn cũng cứ thế mà bị ngăn chặn.

- Phong tỏa nội thành, trước hừng đông, đều thu thập sạch sẽ hết thảy người và vật trong nội thành. Trước hừng đông, chúng ta... Rút lui.

Giọng của Xích Thiên Thần Tôn trầm thấp khàn khàn, lại vô cùng bình tĩnh.

- Thần Tôn!!!

- Thần Tôn, xin hãy nghĩ lại!

- Chúng ta còn chưa tới một bước này! Chúng ta còn có thể tái chiến! Ngài là Thần Tôn, ngài rõ ràng thực lực của chúng ta nhất! Ngài càng rõ ràng lực phòng ngự của hoàng thành hơn!

- Thần Tôn, không nên để ác nữ kia mê hoặc! Chúng ta thà rằng chiến tử, cũng không muốn lưu vong thiên hạ!

- Khắp thiên hạ đều nhìn Thương Huyền, đều đang chứng kiến một trận chiến của Xích Thiên, vậy mà chúng ta không đánh đã lui? Chúng ta vẫn là con dân Xích Thiên cao ngạo sao, chúng ta... Chúng ta gánh không nổi người kia sao?!!

- Thần Tôn, ngài làm sao thế? Rốt cuộc ngài làm sao thế!! Ngài vẫn là ngài trước kia sao??

- Thần Tôn, ngài nhìn hoàng thành, ngài nhìn hoàng thành đi!! Ngài có thể bỏ được từ bỏ nơi này sao?

- Thần Tôn, ngài xứng đáng với liệt tổ liệt tông sao, ngài xứng đáng với sự chờ mong của cả thần triều sao? Ngài không thể nào làm như thế này!! Không thể nào!!!

- Thần Tôn, ngài muốn mang vận mệnh Xích Thiên Thần Triều tới đâu? Xin ngài hãy nghĩ lại đi!!

Đám người hô to, ánh mắt lắc lư, khóe mắt đung đưa cả nước mắt.

Có người trực tiếp quỳ xuống với Xích Thiên Thần Tôn, khóc ròng ròng.

Rút lui??

Thật sự muốn rút lui sao??

Tổ từ thì sao, linh vị thì sao?

Xích Thiên Thần Triều kiêu ngạo ở đâu?

Chẳng lẽ bọn hắn sẽ phải biến thành trò cười khắp thiên hạ sao??

Xích Thiên Thần Tôn không để ý đến tiếng gào thét cùng quyền uy của bất luận người nào, hắn mang theo thân thể già nua còng lưng, yên lặng đi đến tổ từ.

Chu Phục Sinh tràn đầy bi thống, tâm tình phức tạp, hắn không biết trong ba ngày này Thần Tôn đã suy nghĩ cái gì, nhưng hắn bỗng nhiên có một loại thật dự cảm không tốt.

- Phục Sinh Thần Tôn, ngài hãy khuyên nhủ Thần Tôn đi.

Số lượng lớn cường giả hoàng thất quỳ gối trước mặt Chu Phục Sinh, mặc kệ trước đó là có ý tưởng gì, có bao nhiêu do dự, nếu bảo bọn hắn rút lui tại giờ khắc này, trong lòng bọn họ có mười ngàn lần không nguyện ý, linh hồn cao ngạo của bọn hắn đều cảm giác nhận lấy sự lăng mạ.

- Đi mời Triệu Thanh Duẫn đi.

Giọng Chu Phục Sinh trầm thấp, cũng đi đến tổ từ.

- Thần Tôn!!

Số lượng lớn lão nhân quỳ xuống một mảnh, thanh âm thê lương bi thương.

Màn đêm bao phủ.

Khu nội thành trước đó còn đang đắm chìm trong không khí sốt sắng chuẩn bị chiến đấu, trong thời gian ngắn đã hoàn toàn đại loạn.

Từ hoàng cung tầng thứ tám đến Chân Thiên các và các thế lực lệ thuộc hoàng thất trực tiếp tại tầng thứ bảy.

Từ vương phủ tầng thứ sáu, hầu phủ tầng thứ năm, phủ tướng quân tầng thứ tư, lại đến thế gia tầng thứ ba cùng thương hội tông môn các loại tại tầng đầu tiên và tầng thứ hai, đều lâm vào trong hỗn loạn.

Đào vong?

Đột nhiên xuất hiện mệnh lệnh khẩn cấp làm cho tất cả mọi người đều trở tay không kịp, một lần cho rằng là nói đùa, thậm chí nghĩ đến có phải lão tổ nhà mình muốn làm phản hay không?

Nhưng theo hỗn loạn lan tràn từ trên xuống dưới, rốt cuộc bọn hắn cũng biết đây không phải trò đùa, mà là muốn chạy trốn thật?

Bình Luận (0)
Comment