Hứa Như Lai ngẩng đầu nhìn qua bầu trời tương lai, nhẹ giọng tự nói:
- Nơi đó xác thực rất tốt, không có ngươi lừa ta gạt, không có âm mưu quỷ kế, nhưng... Nơi đó cũng không có tốt như tưởng tượng...
Hứa Đức Diệu hít một hơi, nghiêm nét mặt nói:
- Chúng ta làm loại chuyện này, có thể ảnh hưởng đến ngươi cùng Phật Đà Thuỷ Tổ xá lợi dung hợp hay không, ta chỉ là... ừm... Ta cũng nói không rõ lắm, chính là xá lợi có thể vứt bỏ ngươi hay không?
Hứa Như Lai nói:
- Trước cầu thực lực, lại cầu phật!
- Đúng thế, trước tiên tăng thực lực lên, chân chính bước lên cảnh giới Thần Phật. Đến lúc đó, Đế tộc bộc phát chiến tranh, dân chúng cần cứu vớt, ngươi dẫn đầu ngàn vạn phật đồ, cứu vớt dân chúng, phần đại nghĩa cùng đại ân kia, đủ để cho xá lợi triệt để dung hợp cùng ngươi. Nhưng... Loại chuyện này, nội bộ phật môn là ý kiến gì?
- Ngài trông cậy vào nội bộ phật môn là ý kiến gì? Ủng hộ ta sao?
Hứa Đức Diệu đắng chát cười một tiếng:
- Ta hiểu. Nhưng... Khương Nghị thực sẽ giết Thần Phật sao? Nếu như thả Thần Phật, vậy chẳng phải là ngươi...
Nếu như Khương Nghị đang đánh sôi động cùng Xích Thiên Thần Triều, hoặc là thần triều vừa mới bởi vì hủy diệt, mà thương vong thảm trọng. Dưới loại tình thế này, chỉ cần biểu thị 'không giao dịch', Khương Nghị chắc chắn sẽ không quan tâm gì mà giết Thần Phật, dùng để tăng thực lực lên, hoặc là khôi phục thương thế.
Nhưng bây giờ, Khương Nghị không cần tốn nhiều sức khống chế Thương Huyền, còn bắt giết Xích Thiên Thần Tôn, giống như không có như vậy bức thiết phải giết Thần Phật.
Hứa Như Lai cũng đành chịu, sở dĩ tiếp nhận điều kiện của Thái Sơ, nguyên nhân rất lớn chính là dự đoán Xích Thiên sẽ mang đến cho Khương Nghị khốn nhiễu cùng tổn thương cực lớn, dù sao Xích Thiên Thần Tôn cũng là đệ nhất thần của Thương Huyền, Xích Thiên Thần Triều càng là siêu cấp hoàng đạo của Thương Huyền, cũng không phải dễ dàng bắt lấy như vậy, cho nên vội vàng cần tài nguyên.
Kết quả, biến thành cục diện bây giờ.
Nhưng, nếu Hứa Như Lai đã tới thì cũng đã không có đường lui.
- Ngài cứ việc khai thác thái độ cường ngạnh, kiên quyết không giao dịch. Khương Nghị còn đứng trước Đế tộc uy hiếp, áp lực chiến tranh cực lớn, nhất định phải có thần vật tăng thực lực lên, cho nên hắn là tuyệt đối sẽ không thả Thần Tôn đi.
- Nếu như thả đi thì sao?
- Không thể nào.
- Ta nói nếu như.
- Ta sẽ trở về liên hệ Thiên Uy Thần Tôn, đến hải vực ẩn núp, để phòng vạn nhất.
Hứa Đức Diệu sâu hít một ngụm khí lạnh:
- Tốt. Chuyện này, ta thay ngươi làm.
Hứa Như Lai lắc đầu:
- Không, là ngài làm. Không phải thay ta.
- Đã hiểu, tội nghiệt về ta! Ta, làm!!
Hứa Đức Diệu không thèm đếm xỉa, nắm chặt tay lại, nói:
- Ta sẽ đi bái phỏng Khương Nghị.
Hứa Như Lai không nói gì thêm, yên lặng đứng ở chỗ cửa điện, ngửa mặt nhìn lên bầu trời, yên lặng cầu nguyện cho Tu Di lão tổ.
Tại thời điểm Hứa Đức Diệu tự mình chạy tới thế giới Hỗn Độn, Lý Dần cũng vụng trộm đi tới Chí Tôn Kim Thành.
Mặc dù Chí Tôn Kim Thành vừa mới 'dọn nhà' đến nơi đây, nhưng vẫn hấp dẫn rất nhiều dân chúng cùng thế lực gần đó ưu ái, trong mấy ngày này không ngừng liên tục chạy tới.
Chí Tôn Kim Thành ai đến cũng không có từ chối, bốn tòa cửa thành mở rộng, cho nên sau khi Lý Dần ngụy trang đơn giản cũng đã thuận lợi trà trộn đi vào.
Lý Dần du đãng bốn chỗ ở trong thành muốn nghe ngóng tin tức của Hứa Đan, nhưng trong trà lâu, tửu quán náo nhiệt tất cả đều là nghị luận về chuyện Thương Huyền nhất thống cùng Đế tộc xâm lấn.
Hắn mạo hiểm bắt lấy mấy người, cưỡng ép hỏi thăm chuyện Hứa Đan nhưng cũng không có ai biết, thậm chí đều cố gắng suy nghĩ, mới nhớ lại bên trong rất nhiều nhi nữ của Hứa gia còn có một người Hứa Đan nào như thế.
Sau khi trời tối, khi toàn bộ thành thị đều lâm vào an tĩnh, Lý Dần đi tới trước thềm đá tại tầng đầu tiên nhìn qua trấn thủ tầng kim môn thứ hai.
Hứa gia tự cho là mượn liên quan đặc thù cùng phật môn, không có người nào dám đến quấy rối, cho nên phòng ngự chỉnh thể từ bầu không khí đã rất buông lỏng.
Như thế này Chí Tôn Kim Thành ở trong mắt Lý Dần, không chịu nổi một kích.
Lý Dần yên lặng quan sát, sau đó chuẩn bị liên tiếp phá tám tầng kim môn, xông vào tầng thứ chín, trước khi tất cả mọi người kịp phản ứng, mang Hứa Đan đi!
- Ngươi, làm cái gì? Đêm hôm khuya khoắt đừng đi lung tung.
Trước tầng kim môn thứ hai, người trấn thủ kéo cuống họng hướng phía dưới hô to.
- Đắc tội.
Lý Dần hành động trong nháy mắt, giống như là một mũi tên bắn lên, bạo kích chín mươi chín bậc, xuất hiện ở trước mặt cánh cửa, không đợi thị vệ kịp phản ứng, một quyền đã muốn đánh về phía kim môn.
Nhưng, giữa lúc đột ngột, không gian trước mặt vặn vẹo, hắn vội vàng không kịp chuẩn bị, đâm thẳng đầu vào.
- Ngọa tào!!
Thị vệ sửng sốt một chút, sờ sờ bộ ngực mình, lại quay đầu nhìn cửa thành, con mắt nháy mấy lần, ngây ngẩn cả người.
Người đâu??
Mẫu thân nó, ta bị ảo giác sao?
- Ngươi muốn làm gì? Mạnh mẽ đâm tới nhào về phía tầng thứ chín? Không hổ là người Khương Nghị mang ra, làm việc dã man như vậy.
Hư không vặn vẹo, nổi lên gợn sóng, giọng nói lạnh lùng quanh quẩn.
- Ngươi là ai??
Lý Dần cảnh giác, nắm chặt hai tay, cảnh giác hắc ám thâm không.
- Giọng của ta, nghe không rõ sao?
Thanh âm cười lạnh, nhưng không thấy bóng người.
- Là ngươi!! Là ngươi mang ta theo!!
Lý Dần tức giận xông lên.
- Ha ha, chính là ta.
- Hứa Đan đâu, ngươi đã làm gì nàng!!
- Đừng có gấp, ta dẫn ngươi đi nhìn, ngươi sẽ biết.
- Rốt cuộc ngươi là ai!!
- Chớ có lớn tiếng với ta, hài tử của ngươi chính là ta mang đi. Không muốn hắn gặp nguy hiểm, ngươi thành thật một chút cho ta.
Lý Dần dùng sức nắm chặt nắm đấm, lên cơn giận dữ, nhưng vẫn đè lại linh văn đang lập loè, khắc chế xúc động.
- Rất tốt, ta dẫn ngươi đi gặp nữ tử của ngươi trước một chút, nàng... Ha ha... Trải qua thật không tốt.
Thanh âm phiêu miểu, không gian ba động mang theo Lý Dần tuỳ tiện xuyên qua tầng tầng kim môn, chạy tới tầng thứ chín.
Kim Thành thành thứ chín là nơi trực hệ Hứa gia sinh hoạt, trừ diễn võ trường vàng son lộng lẫy thì chính là cung điện xa hoa.
Tại chỗ cạnh góc nhất, một cái sân nhỏ thanh lãnh càng lộ ra đặc biệt.
Nơi này nói là sân nhỏ, nhưng lại càng giống như là một lao ngục. Bởi vì xung quanh sân nhỏ bị an trí tế đàn, chống lên pháp trận phong ấn.
Hứa Đan, ở ngay đây.
Từ sau khi Khương Nghị tới lần kia, nàng đã thật sự điên rồi, lần nữa nhận lấy kích thích, càng nhớ nhung nhi tử, cũng càng oán hận Lý Dần, cuối cùng triệt để điên rồi.