Khương Nghị nhìn Đông Hoàng Càn thật lâu, dẫn xuất một viên Thần Dương Huyết phong ấn từ trong Thông Thiên Tháp, nhưng lúc giao cho Đông Hoàng Càn, lại rét căm căm nói câu:
- Ngươi dám đùa ta, ta không tha cho ngươi!
Đông Hoàng Càn bắt lấy Thần Dương Huyết:
- Ngươi chỉ cần nhìn là được!!
Mặt mũi Khương Nghị tràn đầy hồ nghi:
- Ngươi muốn làm thế nào?
Đông Hoàng Càn đi lòng vòng, duỗi ra cánh tay, bắt lấy bả vai Khương Nghị, bỗng nhiên tiến đụng vào hư không, vượt qua hơn vạn dặm, đi tới con đường ra vào thế giới Hỗn Độn.
Chỗ lối đi có một trên hán khôi ngô đang ưỡn ngực đứng đó, chính là vị tộc trưởng Cự Côn tộc kia.
- Sao ngươi lại tới đây?
- Tìm ngươi.
- Chuyện gì?
- Hắn không có nói cho ngươi?
Cự Côn tộc trưởng nhìn Đông Hoàng Càn.
Đông Hoàng Càn lập tức dời sang bên cạnh mấy bước.
Khương Nghị kỳ quái nói:
- Không nói.
- Một tên gia hỏa gọi là Lý Dần, là người của các ngươi sao?
- Đúng vậy.
- Đang ở chỗ chúng ta.
- Cái gì??
Khương Nghị cau chặt lông mày.
- Ai nha... Vừa đi vừa về đuổi đến hai vạn dặm đường, quá mệt mỏi. Thần Dương Huyết thật không dễ kiếm mà, việc tốn thể lực.
Đông Hoàng Càn thở dài, trước khi Khương Nghị nổi giận, hắn đã vèo một cái xông vào hư không, biến mất không còn bóng dáng.
- Lý Dần làm sao lại ở chỗ các ngươi?
Khương Nghị không lo được so đo cùng Đông Hoàng Càn.
- Một thời gian trước, Giới Chủ đột nhiên cảm nhận được một loại cảm giác thật kỳ diệu, giống như đưa tới phản ứng mạch động đại địa thế giới mới của chúng ta, tình huống cụ thể ta không rõ ràng, tuy nhiên lúc ấy Giới Chủ đã truyền lệnh vảy trùng ra ngoài dò xét. Vảy trùng rất nhanh đã phát hiện một người, lén lén lút lút, từ di tích Chí Tôn Kim Thành ban đầu, xuôi nam đến thành mới, ở lại đó hai ngày, sau đó cùng một Không Võ tiến vào hải vực.
- Sau đó nữa thì sao?
Rốt cuộc Khương Nghị cũng đã lên tinh thần, đúng nhỉ, trên thân Lý Dần mang theo một bộ phận di tích đại lục thứ mười dung luyện thành cái khiên, bây giờ cái khiên cơ bản đã thức tỉnh, mà thế giới mới vốn là một khối di tích của đại lục thứ mười, một thời gian trước lại dung hợp Cửu Lê Ma Đồ, cho nên cái khiên tới gần thế giới mới, thế giới mới tất nhiên xuất hiện cảm ứng.
Lý Dần không biết Chí Tôn Kim Thành xuôi nam, cho nên trực tiếp đi đến di tích trước đó, nơi đó cách biên giới thế giới mới vẻn vẹn trăm dặm, đương nhiên có thể kích thích đến Giới Chủ.
- Ngăn chặn, bắt lấy!
Cự Côn tộc trưởng xấu hổ cười cười:
- Ban đầu không thể bắt được, cái tên Không Võ kia là Thánh Vương, con hỏa điểu kia cũng là Thánh Vương, bọn hắn liên thủ đào thoát đuổi bắt. Sau khi Lân Trùng Hư Không xuất kích toàn tộc, phối hợp Đào Ngột Yêu tộc, rốt cuộc cũng khống chế được trước khi bọn hắn chạy đến Hư Vọng Chi Hải.
- Các ngươi đi qua chiến trường Côn Lôn, không biết hắn?
- Không biết.
Cự Côn tộc trưởng lắc đầu, lúc ấy chiến trường kéo dài hơn nghìn dặm, hoàn toàn đại loạn, trong mắt bọn chúng lại chỉ có Long tộc và Bạch Hổ, đâu để ý đến cái khác.
- Sau đó thì sao nữa? Nói rõ ràng!
- Sau khi trở về, Giới Chủ muốn nuốt bọn hắn, nhưng Yêu Đồng bên cạnh Giới Chủ đã ngăn cản, nói giống như là người bên này. Ban đầu hắn còn không thừa nhận, xin muốn rời khỏi. Cho nên mới phái ta tới.
Thế giới mới!
Lý Dần đau đớn nằm rạp trên mặt đất, đầy đầu chỉ nghĩ đến hài tử vốn không biết mặt kia của hắn, còn có Hứa Đan điên trong gian phòng tối tăm kia.
Bây giờ hắn chỉ muốn muốn chết.
Hắn chết, hài tử sẽ an toàn.
Hắn chết, tinh thần Hứa Đan sẽ tốt hơn.
Hắn chết, tương lai Thương Huyền đại chiến, Đế Tử cũng không có cái gì có thể uy hiếp được sư phụ.
Nhưng bây giờ, hắn đột nhiên bị chặn đứng, Bắc Thái Đế Tử chậm chạp đợi không được, rất có thể sẽ cho rằng là hắn thông đồng thế giới Hỗn Độn lừa giết Không Võ, dưới sự tức giận rất có thể sẽ giết hài tử!
Hắn cầu khẩn qua, hắn giận mắng qua, cũng quỳ xuống qua, nhưng thế giới mới từ đầu đến cuối vẫn không có để ý tới hắn.
Mặc dù Lý Dần không có gặp qua hài tử kia, nhưng giờ phút này loại tâm tình'hại chết hài tử' đã để hắn cơ hồ muốn sụp đổ.
Tức giận, lo nghĩ, bất lực, lại đau đớn,
- Đang ở bên trong, tính tình rất lớn, bị ta phong bế.
Một âm thanh từ ngoài động mờ tối truyền vào tới.
Lý Dần từ trong hoảng hốt lấy lại tinh thần, đau đớn chống cái cơ thể bị cắm đầy dây leo lên, nhưng quay người lại hắn nhìn thấy một nam tử, lại làm cho tất cả thể hiện của hắn đều cứng ở trên mặt, bờ môi nhúc nhích, gian nan nói nhỏ:
- Sư phụ.
Khương Nghị lạnh lùng, cảm xúc tức giận và thất vọng ở trong lòng hiện lên, chuẩn bị nhấc tay lên, nhưng lại mãi nắm chặt, cuối cùng vẫn không có vung ra.
Lý Dần đầy tiều tụy, thanh âm khàn khàn:
- Sư phụ, ngài biết chuyện Hứa Đan? Ngài biết... Ta có một hài tử rồi? Vì sao, không nói cho ta, vì sao?
Khương Nghị không nói gì thêm, quay người đi ra khỏi sơn động.
Lý Dần quỳ xuống:
- Sư phụ, ta muốn cứu bọn họ! Cầu xin ngài! Mau cứu bọn họ đi!
Khương Nghị đi đến ngoài động:
- Không Võ kia đâu?
Giới Chủ đưa Khương Nghị đến trong sơn động bên cạnh, Không Võ quá thảm rồi, bị Lân Trùng Hư Không gặm đến nhìn không ra hình người, năng lượng không gian cũng bị rút sạch sẽ.
- Khương Nghị...
Lão nhân giương mắt, nhận ra người đến.
- Đế Tử thủ đoạn cao minh, khiến cho người ta bội phục.
Khương Nghị lạnh lùng nói.
- Lý Dần là phân thân của Đế Tử, lẽ ra nên về nhà.
Lão nhân suy yếu nói nhỏ.
- Hài tử đâu?
- Đế Thành.
- Trải qua như thế nào?
- Hắn là huyết mạch của Đế Tử, hưởng thụ vinh quang nên có, phụ thân hắn là Đế Tử, kiêu ngạo và sùng bái lớn nhất là Đế Quân, nơi chán ghét nhất là Thương Huyền, chiến tích khát vọng nhất... trước khi trưởng thành, tích lũy mười ngàn cái đầu của Thương Huyền đại lục.
Lão nhân biết mình sống không được, cũng không có khách khí, nói ra toàn bộ tình huống của hài tử.
Khương Nghị cau mày, đáy mắt bắn ra sát ý.
- Ta thả ngươi rời khỏi, trở về nói với Đế Tử. Bế quan cho tốt, cố gắng trưởng thành, ta ở Thương Huyền chờ hắn, hi vọng hắn không phải đồ có kỳ danh rác rưởi!
- Tuy nhiên, hắn mạnh hơn cũng mạnh không bằng ta, cũng chỉ là kiên trì mười hiệp hay hai mươi hiệp mà thôi. Chờ ta phế hắn đi, ta sẽ ngay trước mặt Bắc Thái Đế tộc, ném hắn tới trước mặt Lý Dần, gặm sống hắn!!
- Khoảng cách khai chiến còn có hơn một năm, để hắn nhàn rỗi không chuyện gì, sớm mơ mộng một chút, bị ta tùy ý chà đạp, có thể biến thành trò cười cho thiên hạ hay không, kết quả bị phân thân của mình nuốt sống, có phải là kiểu chết thảm nhất trên đời hay không.
Khương Nghị nói với Giới Chủ:
- Thả hắn.
- Không Gian Thánh Vương, nói buông thì buông?
- Máu rút, thịt gặm, trả linh hồn về. Đưa một câu nói mà thôi, không cần thiết để hắn hoàn chỉnh trở về.