Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 2683 - Chương 2680: Xảy Ra Chuyện

Đan Hoàng Võ Đế Chương 2680: Xảy ra chuyện

- Đan dược Thiên phẩm, đan dược cường thịnh linh hồn. Không phải ngươi bảo ta luyện cho ngươi loại đan dược có thể tăng lực lượng linh hồn lên để sau này có thể khống chế tốt càng nhiều Thuỷ Tổ phân thân à.

- Âm Dương Mệnh Hồn Đan chính là lựa chọn tốt nhất. Trước đó không có luyện, là không có thuốc dẫn, bây giờ Hướng Vãn Tình và Tặc Điểu đều là Thánh Hoàng, có thể thông qua đồ đằng cô đọng thái âm ngọc tủy cùng thái dương ngọc tủy, ta đã dạy phương pháp cho bọn họ.

Khương Nghị nghe xong, từ trong lòng nổi lên nụ cười.

Nhà có một lão nhân như có một bảo vật, Đan Hoàng lại cho hắn một niềm vui mừng lớn.

Vô Hạn Tạo Hóa Đan cùng Âm Dương Mệnh Hồn Đan phối hợp với nhau, không thua gì một lần Niết Bàn.

- Vô Hạn Tạo Hóa Đan còn có thể lại luyện không?

Khương Nghị mong đợi nhìn Đan Hoàng.

- Lần này có thể thành hình, trừ khí tức Trường Sinh bên trong Trường Sinh Đao ra thì còn có một cái mấu chốt là một đoạn rễ già Thần Thụ Thế Giới cống hiến. Nếu như Thần Thụ Thế Giới còn có thể hỗ trợ, hẳn là ta có thể lại luyện một viên.

- Chỉ có thể nhiều một viên?

- Ngươi cho rằng cái này rất dễ dàng? Trừ khí tức Trường Sinh cùng rễ già của Thần Thụ Thế Giới, còn cần Phù Tang Thần Thụ, Cửu Khiếu Thông Linh Thụ, Huyết Linh Bồ Đề Thụ, những Linh Thụ sống mấy vạn năm, mười mấy vạn năm kia. Lúc trước vì nghiên cứu Vô Hạn Tạo Hóa Đan mà đã hao phí số lượng lớn rễ cây, đã làm bọn chúng bị thương. Trừ phi ngươi có thể cho ta tìm tới Linh Thụ hơn vạn năm khác, nếu không...

- Không phải bên trong thế giới Hỗn Độn có rất nhiều Linh Thụ vài vạn năm sao?

- Là không ít, nhưng không đủ. Để luyện được một viên Vô Hạn Tạo Hóa Đan, cần hai loại Linh Thụ một trăm ngàn năm trở lên, năm loại Linh Thụ năm năm trở lên, mười loại Linh Thụ vạn năm trở lên. Còn có số lượng lớn dược liệu dùng để dung hợp, vững chắc và kích phát.

Đan Hoàng lắc đầu, cuối cùng cũng thành công, nhưng vật liệu cần có thật sự là... Quá dọa người.

- Trước tiên cứ luyện viên này, ta có biện pháp tìm cho ngài càng nhiều Linh Thụ vạn năm.

- Sinh Mệnh Thần Điện?

- Nếu như ta mang về Đông Nam Thiên Môn thì sẽ đi Sinh Mệnh Thần Điện.

- Nếu như ngươi có thể lấy được Linh Thụ từ Sinh Mệnh Thần Điện...

Đan Hoàng nhẹ gật đầu, đột nhiên quay người chạy đến bên bàn, cầm bút và giấy lên bắt đầu viết.

Khương Nghị tiến tới hiếu kỳ nói:

- Viết cái gì vậy?

Đan Hoàng một bên viết vừa nói:

- Nếu như bọn hắn đồng ý cho ngươi Linh Thụ vạn năm, cũng không để ý cho thêm ngươi chút tài nguyên. Luyện Vô Hạn Tạo Hóa Đan cùng Âm Dương Mệnh Hồn Đan còn cần một chút dược liệu đặc thù khác, nơi này hao tổn không sai biệt lắm.

Khương Nghị dở khóc dở cười:

- Sư phụ, ta muốn đi đàm phán, không phải đi nhập hàng.

Đan Hoàng chăm chú viết xong, lại kiểm tra thêm một lần nữa mới kín đáo đưa cho Khương Nghị:

- Phát huy năng khiếu không biết xấu hổ của ngươi, có thể muốn bao nhiêu thì muốn bấy nhiêu.

Khương Nghị bất đắc dĩ cất kỹ.

Đan Hoàng nghiêm túc nhắc nhở:

- Luyện thêm một viên thì cứu nhiều thêm một cái mạng. Mệnh quan trọng, hay là mặt quan trọng?

- Mệnh!!

- Cố gắng phát huy.

- Ta còn chưa có đi mà.

- Sớm luyện tập.

Khương Nghị mang theo Vô Hạn Tạo Hóa Đan về tới u cốc bế quan.

Còn có chuyện quan trọng chưa hoàn thành đây.

Phạm vi u cốc rất lớn, hoa cỏ khắp nơi trên đất, tươi mát tĩnh mịch.

Đông Hoàng Như Ảnh ngồi ở bên hồ nhỏ thanh tịnh, yên lặng minh tưởng tu luyện.

Gió nhẹ lướt qua bãi cỏ, tạo nên tầng tầng sóng xanh. Tà váy dài trắng tuyết theo gió giương nhẹ, phác hoạ ra dáng người mỹ diệu, phong tình vô hạn.

Khương Nghị thả chậm bước chân, nhẹ nhàng đi đến ngồi xuống bên cạnh Đông Hoàng Như Ảnh.

Đông Hoàng Như Ảnh phát giác được Khương Nghị đến, càng đã nhận ra thân thể Khương Nghị dần dần khô nóng truyền ra không gian ba động, nàng cố gắng trấn định, nhưng gương mặt xinh đẹp trắng nõn lại không bị khống chế mà nổi lên đỏ ửng mê người.

Khương Nghị ngồi dựa vào bên cạnh Đông Hoàng Như Ảnh, ngửi nhẹ lấy thanh hương thuần úc, đánh giá kiều nhan quốc sắc thiên hương, dáng người thướt tha trội hơn, hô hấp dần dần dồn dập lên.

Mà Đông Hoàng Như Ảnh ra vẻ trấn định lại càng kích thích nội tâm xao động của Khương Nghị.

Mấy tháng tu luyện, mấy tháng gần nhau, hai người từ đầu tới cuối vẫn duy trì lấy phần khắc chế cùng tôn trọng đã lặng yên không tiếng động tan rã kia.

Cho đến khi đã chứng danh hoàng phi, ánh mắt Đông Hoàng Như Ảnh nhìn Khương Nghị đã dần dần nhiều hơn mấy phần dịu dàng, mà mị lực của nàng như gió êm dịu tình, cũng rốt cuộc cũng vung lên khát vọng mà Khương Nghị một mực áp chế.

Rốt cuộc... Hôm nay tu luyện trở về, hai người mệt mỏi ngồi xếp bằng nghỉ ngơi.

Khương Nghị nhìn dáng vẻ Đông Hoàng Như Ảnh, lòng sinh thương yêu, một tiếng cảm tạ, một câu an ủi, sau đó liền... Dựa vào nhau.

Phát sinh đột ngột như vậy, cũng tự nhiên như vậy.

Chỉ là ông trời cho đôi tiểu uyên ương này một cái trò đùa nhỏ, thời điểm tình thâm nghĩa nặng, đang muốn lao tới mây mưa, Thường Lăng đột nhiên xông vào.

Khương Nghị giơ tay lên, cẩn thận nắm tay Đông Hoàng Như Ảnh.

Đông Hoàng Như Ảnh run rẩy thân thể mềm mại, hai mắt đóng chặt, đôi môi đỏ khẽ mím, khí tức đều loạn.

Khương Nghị nhìn bộ dáng nàng muốn từ chối lại ra vẻ mời chào thẹn thùng, đâu còn nhịn được, một ngụm ngậm lấy đôi môi hồng nhuận phơn phớt kia, thuận thế ấn vào Đông Hoàng Như Ảnh.

Thân thể mềm mại của Đông Hoàng Như Ảnh chợt căng cứng, hô hấp dồn dập, trong đầu lần nữa trống không, hoàn toàn không biết nên làm cái gì, chỉ có thể mặc cho bài bố.

Nhưng...

Đang lúc Khương Nghị xao động lửa nóng, một tiếng rống im lìm liền muốn thổi lên Hào Giác Chiến Tranh, bất chợt một tiếng oanh động kịch liệt đột nhiên truyền khắp thế giới Hỗn Độn, vô cùng ngột ngạt, lại to lớn không gì sánh được, như là toàn bộ thế giới đều đang lay động.

Khương Nghị và Đông Hoàng Như Ảnh bừng tỉnh, kinh ngạc nhìn phương xa, vểnh tai cẩn thận lắng nghe.

Là ai đột phá?

Nhưng Thánh Hoàng bọn họ nên đột phá đều đột phá cơ mà.

Chẳng lẽ Đông Hoàng Trấn Nguyên?

Lão đầu nhi kia thật thành công?

- Không sao.

Khương Nghị không có nghe được động tĩnhgì nữa, lại muốn thổi lên kèn lệnh.

- Chờ một chút, khẳng định đã xảy ra chuyện.

- Có thể có chuyện gì, chúng ta tiếp tục.

- Hay là đi nhìn.

- Không nôn nóng.

- Chẳng may...

- Ta rất nhanh... Không... Không phải... Cái kia... Tới đi!

Khói lửa lên, hành khúc giương.

Chiến tranh mưu đồ đã lâu rốt cuộc cũng bạo phát.

Nhưng...

- Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Nhanh nhanh nhanh!!

Một tiếng hét lớn truyền vào sơn động, sắc mặt Khương Nghị cùng Đông Hoàng Như Ảnh đại biến, vội vàng muốn tách ra, nhưng đã chậm, Đông Hoàng Như Yên mở ra không gian, rơi xuống trước mặt bọn hắn.

Bầu không khí lần nữa lâm vào xấu hổ.

Khương Nghị muốn điên rồi, nghiêm mặt, nắm chặt tay, nhưng muốn nổi giận lại không thể phát ra được.

- Giữa ban ngày, chú ý chú ý ảnh hưởng!!

Đông Hoàng Như Yên kịp phản ứng, xấu hổ giận dữ dậm chân.

- Ngươi có thể cũng chú ý chút hay không!

Khương Nghị cắn răng, lưu luyến không rời rút tay ra.

- Các ngươi nhanh lên, xảy ra chuyện.

Đông Hoàng Như Yên xoay người sang chỗ khác.

- Chuyện gì? Ngươi nói ngay đi chứ.

- Đại Tặc đào xuyên linh mạch dưới lòng đất.

Bình Luận (0)
Comment