Bia đá vô cùng khổng lồ, trọn vẹn ngàn mét, nhưng mặt ngoài cũng không bóng loáng, thậm chí có chút thô cuồng, càng giống như là một cái cột đá, nhưng phía trên rõ ràng viết lấy bốn chữ lớn —— Hồng Mông Phong Bia!
- Hồng Mông Phong Bia?
Khương Nghị và Đan Hoàng trăm miệng một lời.
- Các ngươi biết?
Đám người đồng loạt nhìn qua.
- Ai có thể kết thúc số mệnh Hoang Cổ, ai có thể trọng lập Hồng Mông Phong Bia. Ai có thể triệu hoán ức vạn đồ đằng ngủ say, ai có thể tái diễn đại điển Phong Thần vạn cổ. Ai có thể... Ngăn cản... Hắn trở về...
Khương Nghị và Đan Hoàng không hẹn mà cùng nhắc tới một màn đào ra 'Trứng rồng' ở thế giới mới năm đó.
Di niệm cuối cùng Hồng Hoang Thiên Long lưu lại có bốn chữ Hồng Mông Phong Bia.
- Cái gì?
Bọn người Thiên Hậu đều không có nghe rõ ràng.
- Thứ này có liên quan cùng Chư Thần tận thế?
Khương Nghị và Đan Hoàng vòng quanh bia đá nguy nga xem xét.
Bia đá đen kịt, mặt ngoài gồ ghề nhấp nhô, tràn ngập khí tức nguyên thủy lại có phong cách cổ xưa, nhưng ngẫu nhiên nở rộ lên tử quang tinh khiết, lại mang cho người ta một loại thiên uy hùng vĩ không có gì sánh kịp.
- Thứ này là dùng hấp thu, hay là làm vũ khí?
Đại Vương hâm mộ giơ đầu lên, rốt cuộc nó cũng đã hóa thân thành chân thân Huyền Vũ, còn không có đắc ý được mấy ngày, vậy mà cái tên này lại muốn vượt qua nó?
- Có thể hấp thu, càng có thể làm vũ khí.
Đại Tặc lay động thân thể, bộc phát ánh sáng bảy màu, trùng kích bia đá.
Bia đá oanh minh, nhoáng một cái rất nhỏ, lại như là trụ trời rung chuyển, mênh mông đất trời đều đung đưa theo, thậm chí là giống như là muốn rối loạn càn khôn, điên đảo Âm Dương, để tất cả mọi người xung quanh lâm vào trong khủng hoảng.
Bia đá thức tỉnh, tử quang lượn lờ, bạo động lên hư ảnh bia đá kình thiên đạp đất, hư ảnh từ trong nứt ra, phát động một sợi tiếp lấy một sợi xiềng xích màu tím, to như Cự Long xuất uyên, thanh thế to lớn, mà mỗi sợi xiềng xích màu tím đều giơ lên một loại thiên uy tuyệt luân.
- Oa a a...
Đám người kinh hãi liên tiếp lui về phía sau, thanh thế này nhìn thôi cũng đã thấy rất rung động.
Khương Nghị cảm nhận được uy lực bia đá, thì thào khẽ nói:
- Đây chính là Hồng Mông Phong Bia, vậy trọng lập Hồng Mông Phong Bia là có ý gì?
Đan Hoàng nhắc nhở Đại Tặc:
- Ngươi cái gì cũng đều đừng làm, tranh thủ thời gian đến thế giới Hỗn Độn nghiên cứu. Nó dính đến một đoạn lịch sử đặc biệt, cũng cất giấu một bí mật lớn.
- Được rồi.
Đại Tặc cũng không thể chờ đợi, nhưng chính hắn đang muốn thu lại, giữa đất trời lần nữa truyền đến một tiếng rung chuyển trầm muộn, rất phiêu miểu, nhưng cũng rất xa xôi.
- Đây là nơi nào động đất? Mau ngăn chặn linh mạch dưới mặt đất.
Đông Hoàng Càn chào hỏi Đông Hoàng Toại dùng không gian phong bế động sâu trước, lại nghĩ biện pháp bổ sung, nếu không Thương Huyền đều có thể bởi vì linh mạch có vấn đề mà dẫn phát động đất liên tục.
Nhưng... Ánh mắt mọi người lại lần nữa chuyển hướng Hồng Mông Phong Bia, tấm bia to vậy mà không có ảm đạm, còn đang tỏa ra ánh sáng, mà càng ngày càng nghiêm trọng, Tử khí cuồn cuộn thao thao bất tuyệt, bia đá nguy nga lay động kịch liệt, khiên động cả mảnh không gian này cũng bắt đầu sụp đổ.
Trong đám người, Triệu Thời Việt có chút nhíu mày, sâu trong đôi mắt nổi lên điểm điểm ánh sáng kỳ lạ.
Sau khi Đại Tặc cẩn thận cảm nhận, nói:
- Hồng Mông Phong Bia giống như đang chỉ dẫn cái gì đó...
Đại Tặc chở Hồng Mông Phong Bia đi, vỗ cánh xông vào mây xanh.
Khương Nghị, bọn người Thiên Hậu nhao nhao đuổi theo, đều hiếu kỳ tấm bia to đã ngủ say trăm vạn năm này lại tỉnh lại thứ gì.
Một ngày sau, Đại Tặc mang theo bọn hắn đi tới một chỗ đặc biệt.
Thiên Trụ sơn!
Tòa trụ trời này đã từng là tòa trụ trời khổng lồ nhất hùng vĩ nhất, cũng đã từng là con đường ở giữa Thương Huyền cùng Thiên Khải, nhưng trải qua cuộc chiến Thiên Trụ sơn trước đó, nơi này đã triệt để sụp đổ, biến thành cấm khu mới của Trung Vực.
Không chỉ có phế tích đầy đất, khe rãnh tung hoành, giữa trời đất còn không ngừng mở ra vết nứt, lộ ra không gian hư vô đen kịt vô biên.
Đông Hoàng Càn và các cường giả thần giáo nhìn qua những vết nứt kia, vẻ mặt nghiêm túc, lại khó nén bi thương.
Trận chiến Thiên Trụ sơn đã qua đi nhiều năm, lại giống như là hôm qua, trận chiến kia đã thay đổi hoàn toàn vận mệnh Cửu Thiên Thần Giáo, cũng tống táng Thần Tôn bọn hắn.
Khương Nghị đến sau, cũng yên lặng ba phút đối với thâm không.
Đối với Cửu Thiên Thần Tôn, từ đầu đến cuối hắn vẫn luôn cảm kích, nếu như không phải có vị lão nhân kia ủng hộ và duy trì, chỉ sợ hắn cũng không sống tới bây giờ, cũng không thể nào bình định Thương Huyền trong thời gian ngắn.
- Ở chỗ này.
Đại Tặc ở sâu trong phế tích hô to, gọi về đám người.
Nơi này đã từng là tế đàn không gian, cũng là nơi hạch tâm trấn áp địa tầng Thiên Trụ sơn.
Sau khi tế đàn không gian sụp đổ, nơi này đã trở thành một cái lỗ đen kinh khủng, tĩnh mịch mà thâm thúy, như là có thể nuốt hết thảy tất cả.
Khi Đại Tặc chở Hồng Mông Phong Bia đi đến nơi này, lỗ đen kết nối tại nơi cực sâu dưới địa tầng đang không ngừng truyền đến tiếng oanh minh kịch liệt, âm thanh vỡ nát trầm muộn, giống như là có đồ gì sắp xuất thế.
- Đều lui lại, giữ một khoảng cách.
Khương Nghị và Thiên Hậu đứng ở phía trước nhất, kích phát thần uy, sẵn sàng trận địa.
Kiều Vô Hối và các Thánh Hoàng cũng không dám chủ quan, mặc dù cảnh giới Thánh Hoàng đủ để uy lẫm chúng sinh, gần với Thần Ma, nhưng đối mặt với loại bảo vật thần bí mà đã lâu như Hồng Mông Phong Bia này, bọn hắn không thể không cẩn thận.
Ầm ầm!
Ầm ầm...
Lay động càng ngày càng mãnh liệt, khiên động dãy núi phế tích không ngừng rung động, đá vụn đầy đất đều bắn lên thành phiến.
Có thể là vị trí mai táng quá sâu, mỗi lần lay động đều dẫn phát địa tầng sụp đổ phạm vi lớn, khiến cho dung nham và linh mạch trong lòng đất nhiễu loạn, cho nên mênh mông mấy vạn dặm thậm chí mười vạn dặm đều có thể cảm nhận được loại ngột ngạt và lắc lư này.
Ầm ầm!
Lay động càng ngày càng tấp nập, thanh âm càng ngày càng nặng.
Hơn nửa canh giờ, từng luồng từng luồng hồi hộp khí tức chúng sinh quét sạch lỗ đen, khuấy động đất trời, đột nhiên nhấc lên khí lãng to lớn, cuồn cuộn khắp bốn phương tám hướng, bọn người Khương Nghị đều chấn động mà liên tiếp lui về phía sau.
Khí tức đập vào mặt lại khiến cho linh hồn bọn hắn hồi hộp, thậm chí trong thoáng chốc sinh ra một loại cảm giác thần phục.