Tiêu Phượng Ngô thể hiện quái dị, nếu như là mẫu thân, cái tràng cảnh thân mật này miễn cưỡng còn có thể tiếp nhận, tán tỉnh thôi, nếu như là công...
- Tinh Linh còn có thể tiếp nhận, cây... Không chấp nhận được.
Đại Vương lắc đầu liên tục, tuy nói đều là vượt qua giống loài, nhưng cái này... làm thế nào?
- Cây, không phân đực cái...
Phượng Bảo Nam lời còn chưa dứt, Khương Nghị nơi đó đã vươn tay, ve vuốt vị trí phía trên trong thân Thiên Bảo Thánh Thụ, tà ác cười nói:
- Trái tim Thiên Bảo... Quen không?
Nơi xa, đám người đồng loạt nhìn về phía Phượng Bảo Nam:
- Là đực hay là cái? Nói!!
Phượng Bảo Nam giật nhẹ khóe miệng:
- Cái!
- Ồ!!!
Đám người nhao nhao nhếch miệng, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ, công nhiên đấm 'ngực' ?
Tính tính lên đến rồi!
Đều mặc kệ Thiên Hậu có ở đó hay không rồi?.
- Đây là đây…??
Cổ Tác Nhân càng nhìn càng cảm thấy là lạ, khắp khuôn mặt béo ị toàn là nghi vấn, hắn quay đầu hỏi Đại Vương ở bên cạnh.
- Có ý gì?
Đại Vương nhíu mày, thình lình một chút không có kịp phản ứng.
- Nơi này là nơi nào?
- Sinh Mệnh Thần Điện.
- Không đúng.
- Làm sao lại không đúng? Khương Nghị bất chính đùa Thụ nãi kia à.
Đại Vương chuyển giọng nói.
- Hắc hắc...
Bọn người Tiêu Phượng Ngô cười xấu xa.
- Nhàm chán!
Bọn người Cơ Lăng Huyên trợn trắng mắt.
- Ta chưa từng tới nơi này.
Cổ Tác Nhân vẫn ngắm nhìn xung quanh.
- Không phải ngươi nói ngươi đã tới rất nhiều lần sao?
- Ta... Ta là tới qua rất nhiều lần... Nhưng ta... Ta không biết nơi này!
Cổ Tác Nhân gãi đầu, đường đi thì đúng rồi, chính là đi ngang qua rừng rậm, đi đến trong sâu nhất, nhưng... trong trí nhớ của hắn không có mười tám ngọn núi lớn này, cũng không có những đại thụ quái dị này, càng không có những linh vật hình thù kỳ quái này!
Mà, những linh vật thụ yêu này càng giống như chưa từng gặp qua hắn.
Bọn người Thiên Hậu đều lần lượt nhìn về Cổ Tác Nhân:
- Có phải ngươi nhìn lầm rồi hay không?
- Ta nhìn lầm cũng không thể sai như thế.
Cổ Tác Nhân bay lên không, trong ánh mắt ngoại trừ mê vụ thì chính là những ngọn núi ngọn núi lớn hiểm trở chập trùng, như một mảnh biển rừng rậm, nhìn giống như rất quen thuộc, nhưng lại rất lạ lẫm.
Lại nhìn lại Sinh Mệnh Thần Điện nơi này, hoàn toàn không biết!!
Cổ Tác Nhân chạy đến trên một ngọn núi ở phía trước, nói với một cây thụ yêu:
- Ngươi gặp qua ta chưa?
Thụ yêu lạnh lùng nhìn Cổ Tác Nhân, thờ ơ.
Cổ Tác Nhân lại chạy đến trong nhóm cây thần điện, lôi kéo những Thạch Linh, Thủy Linh kia hình hỏi thăm, kết quả lại đều lấy được ánh mắt xa lạ,.
Cổ Tác Nhân không hiểu nổi, hắn bối rối, đây là xảy ra chuyện gì?
Là ký ức rối loạn, hay là đến nhầm nơi!
- Ngươi thế nào?
Khương Nghị chú ý tới Cổ Tác Nhân đang 'nhảy nhót tưng bừng'.
- Ta vừa kịp phản ứng, ta chưa từng tới cái này, bọn chúng cũng không biết ta. Nhưng ta quả thật đã vào sâu trong Đông Nam.
Sau mỗi lần ngủ say Cổ Tác Nhân đều sẽ trải qua rất nhiều chuyện, tâm tính được rèn luyện vô cùng tốt, chuyện gì đều nhìn rất nhạt, nhưng bây giờ... Hắn bỗng nhiên có loại cảm giác không phân rõ hiện thực hay là mộng cảnh thác loạn.
- Các ngươi biết hắn không?
Khương Nghị hỏi Thiên Bảo Thánh Thụ.
- Hắn là ai?
Thiên Bảo Thánh Thụ hỏi lại, vung chạc cây lên hất cánh tay còn đang vuốt ve trên người nó.
- Ai? Không đúng.
Cổ Tác Nhân gãi gãi đầu, đầu càng hỗn loạn.
- Hắn nói đã được 'người' của các ngươi nơi này cứu, nơi này còn có rất nhiều 'người'.
Khương Nghị cũng cảm thấy kì quái.
- Bên cạnh Đông Nam Chu có tam đại thần triều, có phải tông môn, bí cảnh gì ở nơi đó hay không?
Thiên Bảo Thánh Thụ thuận miệng nói.
- Mỗi lần tới ngươi đều là vào bằng cách nào?
Khương Nghị hỏi Cổ Tác Nhân.
- Lần đầu tiên là bị nàng mang vào, sau đó... Mỗi lần ta vào rừng rậm không bao lâu, nàng liền xuất hiện... Sau đó thì...
Cổ Tác Nhân xua xua tay, chạy đến trên lưng Đại Vương, ngủ trước một lát!
Chậm rãi hồi sức lực!
Khương Nghị lắc đầu, tiếp tục nhìn Thiên Bảo Thánh Thụ nói:
- Dù sao nếu ta không vừa lòng cũng sẽ không đi, chính ngươi xem mà xử lý đi!!
Thiên Bảo Thánh Thụ rất tức giận:
- Ngươi đây không phải nhập hàng, ngươi là ăn cướp trắng trợn! Phần Thiên Thần Hoàng, ngươi còn có mặt mũi xưng là chủ nhân Thương Huyền sao?!
Khương Nghị nói:
- Ta là chủ nhân Thương Huyền, trăm vạn dặm Thương Huyền đều là của ta, ta đây là vào dược viên trong nhà lấy chút thuốc.
- Ngươi tốt không biết xấu hổ sao.
- Ta vừa mới nói không rõ sao? Hôm nay ta chính là không biết xấu hổ! Chính ngươi xem mà xử lý đi!
- Ngươi...
Thiên Bảo Thánh Thụ dùng chạc cây giơ quyển sách bằng da lên, nhìn kỹ tên dược liệu ở phía trên, càng xem càng tức giận, càng xem càng thịt đau, nhìn thấy cái tên cuối cùng thì chạc cây đều run run.
Đây thật sự là muốn móc rỗng Sinh Mệnh Thần Điện mà!
Ngay cả rễ cây mấy vạn năm đều không buông tha!
- Được không?
Khương Nghị lại giơ tay lên, vuốt ve thân cây, dò xét trái tim Thiên Bảo ở bên trong, đây chính là bảo bối có thể so với Thần Nguyên.
- Quá mức!
Thiên Bảo thật sự không chấp nhận được số lượng cùng chủng loại dược liệu, đều là chút bảo dược cực đoan hiếm thấy, mỗi loại được đưa đến bên ngoài đều giá trị liên thành.
- Không quá phận ta còn đến mức đánh cược mặt sao?
Hôm nay Khương Nghị làm kẻ vô lại, hắn cũng không có cách nào khác, tài nguyên đã khan hiếm, đều bị buộc đến tìm đường chết mà phải đến Thiên Khải bôn tập Đế Thành, chút mặt ấy thì tính là gì.
- Ngươi chỉ cần trả lời, được, hay là không được! Được, tranh thủ thời gian chuẩn bị cho ta, không được, ta để cho ta đám huynh đệ kia tự do phát huy, bọn hắn đều là chút người thô kệch, không hiểu dược liệu, nếu như lấy thêm cái gì, chà đạp cái gì, chẳng trách bọn hắn.
Thiên Bảo Thánh Thụ tức giận trừng mắt nhìn Khương Nghị, các Linh tộc xung quanh cũng đều trợn nhìn, làm sao đây, cường giả trên trời nhiều như vậy, số lượng Thánh Vương Thánh Hoàng đủ để mười vạn dặm núi sông đều bị san thành bình địa.
Khương Nghị cười vỗ vỗ Thiên Bảo Thánh Thụ:
- Đừng khó chịu như vậy, thay cái góc độ cân nhắc vấn đề. Ví dụ như, mấy năm nay ta bên trong quét ngang toàn Thương Huyền, duy chỉ buông tha có mỗi Sinh Mệnh Thần Điện, các ngươi không nên chủ động đưa chút đồ sao? Lại ví dụ như, đây là đầu tư tương lai vào ta, nếu như ta kiên trì nổi, sau này khẳng định hàng năm các ngươi đều phải tiến cống, những thứ này xem như sớm đưa đi.
Thiên Bảo Thánh Thụ nhắm hai mắt lại, ném quyển da thú cho thụ yêu bên cạnh.
- Chuẩn bị kỹ càng.
Thụ yêu tức giận rời khỏi.
Thiên Bảo Thánh Thụ nói:
- Nếu như ngươi có thể sống đến cuối cùng, đây coi như là cống phẩm ngàn năm sau! Nếu như ngươi chết, xem như cống phẩm viếng mồ mả cho ngươi!