Khương Nghị rất bình tĩnh, chiến tranh sắp xảy ra, hắn có thể nuôi dưỡng đều đã nuôi dưỡng, có thể kích phát đều đã kích phát, đây là hắn cực hạn mà có thể làm được, về phần kết quả... Tiếp nhận cũng phải tiếp nhận, không tiếp nhận cũng phải tiếp nhận.
Trước mắt, mong đợi duy nhất của hắn chính là Vạn Độc Huyết Long!
- Đây là linh quả lấy từ Thiên Bảo Thánh Thụ, có công dụng kỳ diệu kích phát linh trí.
Khương Nghị giao một bảo quả sáng long lanh cho Dạ An Nhiên.
- Còn lại một tháng, không thử một chút?
Dạ An Nhiên tiếp nhận bảo quả, lại quan tâm tình huống Khương Nghị.
- Không thử, vô dụng.
Khương Nghị lắc đầu.
Hắn xuất quan, nhưng thất bại!
Mặc dù Thiên Quân Đại Thần Tôn đã được luyện hóa hoàn toàn, càng một mực vững chắc lại hắn cảnh giới Thần Hoàng đỉnh phong, nhưng, Bán Đế hắn mong đợi nhất cuối cùng vẫn không thể thực hiện.
Trong lúc mơ hồ, giống như nhìn trộm đến, cẩn thận cảm ngộ, lại như là xa không thể chạm.
Thậm chí Khương Nghị nghĩ, nếu như không có giao trái tim kia cho Đông Hoàng Như Ảnh, có lẽ còn có thể tiếp tục bế quan, tiếp tục bắn vọt.
Nhưng... Không có nhưng...
- Có lẽ thời điểm chân chính nhận chủ Phong Thần Đài, năng lượng nơi đó có thể kích phát được tiềm lực của chàng.
Dạ An Nhiên trấn an nói.
Nếu như Khương Nghị thật có thể chạm đến cảnh giới Bán Đế, dù chỉ là hơi 'hư vô hóa', cũng có thể ủng hộ lòng tin cực lớn, nhưng Bán Đế chung quy vẫn là Bán Đế, đưa mắt nhìn khắp Nhân tộc, ba mươi ngàn năm mới ra một Thiên Quân Đại Thần Tôn, Khương Nghị muốn cất bước tiến vào, nhất định phải là cơ duyên tuyệt đối và năng lượng mạnh hơn tưởng tượng kích phát.
- Chỉ cần Như Ảnh có thể đi đến Thần Linh cảnh, cũng có thể trấn an một chút, nếu như không thể đột phá...
Khương Nghị cười lắc đầu, cứ việc biểu hiện rất nhẹ nhàng, nhưng trong lòng vẫn có chút thất lạc.
- Tin tưởng tiềm lực của nàng, nàng hẳn là có thể đột phá.
Dạ An Nhiên dịu dàng nắm chặt tay Khương Nghị.
- Bắt đầu đi, chỉ mong Vạn Độc Huyết Long có thể cho ta một vui mừng.
Khương Nghị cưỡng đề tinh thần, nhìn cổ thụ kịch độc cứng cáp.
Lý Dần không thành công, Đông Hoàng Càn không thành công, Khương Quỳ cũng không thành công, đây đều là chuyện trong dự liệu, nhưng Khương Nghị mong đợi là vui mừng, là khích lệ, thật quá hi vọng bọn họ có thể lại nhiều thêm một vị Thần Linh.
Nhất là Đông Hoàng Như Ảnh, có Vạn Cổ Xuân Thu khích lệ, Hoàng Nê Đài tẩm bổ, còn có trái tim Thiên Quân kia, hi vọng vốn hẳn nên rất lớn, một khi thành công, nhất định có thể bù đắp được Cửu Thiên Thần Tôn, phối hợp lại cùng hắn, đánh đâu thắng đó.
Nhưng... Tình huống bây giờ rất vi diệu.
Có thể đột phá hay không là một vấn đề rất lớn, mà lúc nào đột phá, cũng lại là một vấn đề.
Dạ An Nhiên có thể hiểu được tâm tình Khương Nghị, dù sao hắn và Thiên Hậu có mạnh hơn nữa cũng là song quyền khó địch tứ thủ, lại tinh xảo bố cục cũng cần thực lực chèo chống.
- Trước tiên hãy dùng Thông Linh Quả, sau đó lại thử Thiên Bảo linh quả.
Dạ An Nhiên cẩn thận từng li từng tí lấy ra một viên Thông Linh Quả, vỏ ngoài nồng đậm dần dần rơi xuống, lộ ra Thông Linh Quả ôn nhuận như ngọc ở bên trong.
- Mấy khiếu?
Đại Tặc mong đợi thè cổ một cái.
Đây là cái cây mà nó bảo vệ nửa đời, đương nhiên muốn tới chứng kiến cái thời khắc cực kỳ quan trọng này.
- Tam khiếu.
Dạ An Nhiên tiếc nuối lắc đầu, không có vui mừng.
- Chôn đến dưới mặt đất, để rễ cây mình hấp thu.
Khương Nghị bình tĩnh nói.
Dạ An Nhiên phất phất tay, đầu ngón tay mảnh khảnh vẩy xuống điểm điểm óng ánh, mặt đất nứt ra, bao trùm Thông Linh Quả, chìm đến dưới mặt đất, giao cho rễ cây hấp thu.
- Viên thứ hai.
Dạ An Nhiên vận dụng năng lượng Ngũ Hành, từ từ đẩy vỏ trái cây dày đặc ra, lộ ra viên Thông Linh Quả thứ hai.
- Mấy khiếu? Một hai ba... Còn gì nữa không? Lật cái nữa ta xem một chút.
Đại Tặc lần nữa rướn cổ lên.
- Tam khiếu.
Thông Linh Quả trưởng thành cần rất rất nhiều năng lượng, mấy năm ngắn ngủi này đối bọn chúng mà nói là ảnh hưởng không lớn.
Dạ An Nhiên đưa Thông Linh Quả xuống dưới mặt đất, do rễ cây hấp thu.
- Tam khiếu có thể có hiệu quả sao?
Đại Tặc không rõ tình huống trong này.
- Bình thường mà nói, Tam Khiếu Thông Linh Quả tồn tại hai ngàn năm trở lên, hiệu quả đã rất tốt, nhưng muốn điểm hóa Linh Thụ như Vạn Độc Huyết Long thế này còn giống như kém một chút.
- Không biết Vạn Độc Huyết Long đã sống bao nhiêu năm, nói không chừng chính mình đã bắt đầu sinh ra linh trí, chỉ cần hơi kích phát một chút thì đã có thể thành công rồi chăng.
Đại Tặc vẫn có huyễn tưởng.
Dạ An Nhiên đưa tay đè Vạn Độc Huyết Long lại, cẩn thận cảm nhận được sinh mệnh ba động.
Khương Nghị ngước nhìn Vạn Độc Huyết Long, từ trước tới giờ hắn không khẩn cầu Thương Thiên vậy mà giờ khắc này lại yên lặng cầu nguyện.
Hồi lâu qua đi, Dạ An Nhiên lắc đầu, không có bất kỳ phản ứng đặc biệt gì.
Khương Nghị nói:
- Lại dùng linh quả Thiên Bảo Thánh Thụ. Vô số Linh tộc trong rừng rậm Đông Nam cơ hồ đều là bị nó tỉnh lại, xem ra viên linh quả này đã treo trên người nó rất nhiều năm, hiệu quả hẳn là rất mạnh.
Dạ An Nhiên bước lên đưa Thiên Bảo linh quả xuống mặt đất, khống chế phóng tới vị trí rễ cây, mặc kệ hấp thu.
Nàng từ chỗ Thần Thụ Thế Giới đã hiểu qua về Thiên Bảo Thánh Thụ, đúng là dị loại bên trong Linh tộc, danh xưng không phải Thần Thụ, bị các loại Thánh Thụ nguyền rủa, nó giống như là bị hạ cấm chú, vĩnh viễn không cách nào cất bước tới Thần Linh, lại giống như là mẫu thân tẩm bổ sơn hà, tỉnh lại vạn linh.
Nhưng, bây giờ muốn lại tỉnh lại Vạn Độc Huyết Long.
Đây không thể nghi ngờ là tồn tại giống như cấm kỵ, thậm chí là không nên tồn tại.
Muốn Vạn Độc Huyết Long tỉnh lại, biến thành Linh Long, thật sự quá khó khăn.
Thiên Bảo linh quả rất nhanh đã bị sợi rễ dưới mặt đất quấn quanh, từ từ khô quắt, tiêu tán, chất lỏng đặc biệt bên trong biến thành chất dinh dưỡng, thông qua sợi rễ tụ hợp vào rễ cây, lưu chuyển đến thân cây cùng chạc cây.
Tựa như chất lỏng của Thông Linh Quả.
Nhưng, Dạ An Nhiên yên lặng cảm nhận hồi lâu, cuối cùng Vạn Độc Huyết Long cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
Khương Nghị cười nhạt một tiếng, nụ cười hơi có vẻ đắng chát, quay người rời khỏi Vạn Độc Huyết Long.
- Ai, huynh đệ ngươi bất tranh khí. Nếu ngươi có thể thức tỉnh, biến thành rồng, hai huynh đệ ta kề vai chiến đấu, tràng diện kia...
Đại Tặc vỗ vỗ Vạn Độc Huyết Long, cũng thở dài rời khỏi.
- Bây giờ ngươi không thức tỉnh, sau này thức tỉnh sẽ không có ý nghĩa.