Thiên Uy Thần Tôn nhìn hằm hằm hắc ám phía trước, sát ý cuồn cuộn tại lồng ngực, tai nạn phun trào tại khí hải.
Nếu như Thiên Quân Đại Thần Tôn không chết, liên quân Nhân tộc dùng cái gì chật vật như thế!
Nếu như Thiên Quân Đại Thần Tôn không chết, sao Khương Nghị dám chặn đánh ở chỗ này!
Nếu như Thiên Quân Đại Thần Tôn không chết, chiến cuộc hoàn toàn không phải là bộ dáng bây giờ.
Cho đến giờ phút này, Thiên Uy Thần Tôn mới hiểu được, ‘cuộc chiến tiên phong’ kia đối với Thái Sơ, đối với Nhân tộc, thậm chí đối với thời đại này, sinh ra ảnh hưởng mãnh liệt đến cỡ nào!
- Phía trước giống như rất an tĩnh? Đánh xong rồi sao?
Tiết Thiên Sóc theo sát ở phía sau, đột nhiên phát hiện thanh triều bạo động kéo dài ở nơi xa đã an tĩnh.
Chiến đấu kết thúc?
Đế Tử đã trấn áp được Khương Nghị rồi sao?
Bọn người Thiên Hậu không có đi qua à?
Bá Thiên Chiến Thần và đám người cẩn thận lắng nghe, giống như âm thanh đã thật biến mất.
Nhưng tốc độ của bọn hắn không có bất kỳ dấu hiệu chậm dần nào, ngược lại càng lúc càng nhanh.
Mặc kệ rốt cuộc phía trước đã xảy ra chuyện gì, bọn hắn đều muốn đi qua.
Từ lúc thế giới Hỗn Độn hủy diệt đến bây giờ, bọn hắn đều chưa thấy qua Khương Nghị một chút, loại uất ức cùng tức giận này để bọn hắn cơ hồ muốn hỏng mất.
Không lâu sau đó, Tiết Thiên Sóc đột nhiên hoảng hốt, Tự Tại Vũ Trụ vừa mới tràn vào trong đầu không đến một ngày lại lần nữa trải rộng ra, thâm không mênh mông, tinh hà sáng chói, nhật nguyệt vờn quanh, vũ trụ thần bí như là hoàn toàn đặt vào ý thức hải, hắn giống như hóa thành trụ lớn thông thiên, đứng vững giữa thâm không, hòa làm một thể cùng Tự Tại Vũ Trụ.
Nhưng, thời điểm hắn đang đắm chìm trong đó, đang rung động nguồn năng lượng thần bí khó lường này, đang sợ hãi thán phục trước cảnh đẹp mỹ lệ thần bí, tinh hà đột nhiên vặn vẹo, tinh thần vô tận liên tiếp sụp đổ, đại dương rơi xuống, ánh trăng tàn lụi, hình ảnh thảm liệt để hắn vội vàng không kịp chuẩn bị mà kêu đau đớn thảm thiết.
Hắn vừa mới nhận được truyền thừa, còn không có chân chính dung hợp, căn bản khống chế không nổi.
Khi Khương Nghị nhanh chóng tới gần, khi Sơn Hà Đại Táng, Thiên Địa Đại Táng, Nhật Nguyệt Tinh Thần Đại Táng mãnh liệt lao đến, cái truyền thừa này vốn hẳn nên mang đến cho hắn năng lượng cường hãn vô hạn, lại ngược lại mang đến cho hắn ảnh hưởng nghiêm trọng.
- Đến rồi! Thiên Uy Thần Tôn, ngay phía trước! Chuẩn bị...
Tiết Thiên Sóc kêu thảm cùng Vĩnh Dạ cảnh cáo gần như đồng thời vang lên.
Tiết Thiên Sóc nhận lấy ảnh hưởng, nhưng Chư Thiên Thần Ma Đại Táng của Vĩnh Dạ lại vững vàng chống đỡ được trùng kích mà Khương Nghị mang tới, ngược lại tinh chuẩn bắt được Khương Nghị đang di chuyển với tốc độ cao.
- Tới? Là đang chạy trốn sao?
- Đế Tử không có cản bọn họ lại? Hay là nói...
Rất nhiều lão tổ Thánh Hoàng đột nhiên phát giác chuyện giống như không đúng lắm, nhưng cụ thể là lạ ở chỗ nào, một lát thật không rõ ràng.
Tình thế khẩn trương, chiến tranh đột kích, bọn hắn không có truy được đến cùng, trong đầu chợt lóe lên ngờ vực vô căn cứ, nhao nhao kích phát linh văn, bộc phát thực lực cường hãn, dưới sự hiệp trợ của Không Võ mà nhanh chóng tản ra, hiện lên đội hình tiêu diệt hình quạt bao vây về phía trước.
- Giết!! Phế đi tai họa bọn Thương Huyền này!!
Sở Vũ hét lớn, hai mắt tràn ngập lôi quang, lạnh lẽo quét mắt tới hắc ám phía trước, muốn tìm tiện tỳ Thiên Hồ Thánh Vương kia, nếu như đã là Thánh Hoàng, hắn kéo lấy tự bạo cũng muốn hủy đi nàng.
- Ngay phía trước, đến rồi!! Thiên Uy Thần Tôn! Ngay lúc này.
Theo một tiếng quát chói tai của Vĩnh Dạ, Thiên Uy Thần Tôn xông lên phía trước nhất quả quyết triệu hoán ra Vạn Kiếp Môn. Ầm ầm!!
Thời gian qua đi ba mươi ngàn năm, Vạn Kiếp Môn một lần nữa thức tỉnh.
Nương theo ba động khủng bố cuồn cuộn ngập trời, Hắc Môn nguyên thủy mà phong cách cổ xưa ù ù mở ra, trong chớp mắt, Hắc Môn xuyên suốt vô tận vũ trụ thâm không, liên tiếp đến hệ thống thế giới.
Hắc ám rung chuyển, càn khôn run rẩy.
Một trận thiên tai tận thế, thiên tai diệu thế, thiên tai hắc ám tràn ngập, cùng địa nạn, người khổ, Ma Thần khổ, tâm khổ, hồn khổ… vô số kiếp nạn, mệnh số, sóng triều tai nạn, từ toàn bộ hệ thốnthế giới g cùng trong vũ trụ vô tận hấp thu mà đến, cuồng dũng tới phía trước mặt Khương Nghị.
Khương Nghị biết mình bị khóa chặt, bởi vì Tự Tại Vũ Trụ cùng Thần Ma Đại Táng đã gây nên phản ứng của hắn, hắn vốn nên phóng thích Càn Khôn Đại Táng, nhưng không làm rõ ràng được ở trong đó có Dương Biện hay không, chỉ có thể cắn răng, ngạnh kháng một kích này, bảo đảm Dương Biện sau khi rời khỏi, lại đi phản kích.
Nhưng... sóng triều tai nạn đột nhiên bộc phát muốn khủng bố hơn những gì hắn mong, thậm chí khủng bố hơn không chỉ gấp mười lần.
Thiên tai tận thế như là thiên băng địa liệt, thiên tai diệu thế như là thế giới bốc hơi, thiên tai hắc ám như là Âm Dương nghịch chuyển, như là toàn bộ tai nạn thế giới, đều cuồng bạo đánh tới Khương Nghị, cho dù người Khương Nghị khoác áo giáp, cũng bị đến triều cường tai nạn đánh đến đổ máu, hài cốt vỡ vụn, như muốn bị tươi sống vỡ nát, hoàn toàn biến mất trong thế giới tuyệt vọng này.
Nếu như chỉ là trùng kích như vậy, Khương Nghị miễn cưỡng còn có thể chống đỡ, nhưng tùy theo người khổ, tâm khổ các loại khác lao đến, giống như ác mộng giống như xông vào ý thức của hắn.
Hắn như thấy được Thương Huyền trầm luân, thấy được Thiên Hậu chết thảm, thấy được đám người Dạ An Nhiên, Kiều Vô Hối, Đông Hoàng Càn bi thương kêu rên, thấy được chính hắn bị hàng tỷ dân chúng chứng kiến... Chặt đứt luân hồi...
Ác mộng chân thực đến không cách nào tự kềm chế, mà giống như ác mộng chồng chất điệp gia, để hắn giống như tránh ra, nhưng lại trải qua việc bị Thiên Uy Thần Tôn ngược sát, bị truyền nhân Thái Sơ cướp đoạt các loại truyền thừa.
Ngay cả Đông Hoàng Như Ảnh cũng nhận sóng triều tai nạn trùng kích, không gian ở xung quanh sụp đổ, tận thế giáng lâm tại trước mặt, mà nàng như thấy được Cửu Thiên Thần Tôn thất vọng đối với nàng, càng thấy được nàng bị Khương Nghị chém giết.
Tất cả mọi người trên thế giới này đều đã nghe nói qua hung danh của Vạn Kiếp Môn, nhưng bất luận là Khương Nghị hay Đông Hoàng Như Ảnh, thậm chí Thiên Uy Thần Tôn thả ra cùng bọn người Kim Vô Song, cũng không biết uy lực chân chính của cái cánh cửa lớn này.
Bạo kích vào giờ khắc này để Khương Nghị cùng Đông Hoàng Như Ảnh bỏ ra cái giá thê thảm đau đớn, cũng làm cho bọn người Thiên Uy Thần Tôn quá sợ hãi.
Nhưng... Tại vạn kiếp mở cửa, tai nạn xâm nhập; tại âm thanh tựa như sấm nổ, oanh động thâm không; tại thời điểm tất cả mọi người rung động trước một màn này... Một tiếng bạo hưởng, một mảnh triều dâng, đột nhiên xuất hiện ở phía sau đội ngũ của bọn hắn.