Khương Nghị cứ như vậy, dưới cái nhìn chăm chú của vô số người, một đường kéo lấy Nhị công tử Thiên Hoa hội đang gào thảm về tới dinh thự.
Vi Thừa Long gào to một tiếng, Khương Nghị tát một cái vào mặt hắn một cái. Hắn lại gào một thì đổi đổi một bạt tay.
Vị công tử ca này rất kiên cường, cứ gào một đường như vậy.
Khương Nghị cũng rất có kiên nhẫn, bàn tay đùng đùng đánh một đường. Chờ khi đến dinh thự, Vi Thừa Long đều bị đánh đến cả phụ thân của hắn đều không nhận ra được.
- Ngươi định xử lý hắn như thế nào?
Nạp Lan Thanh Lạc dù sao cũng là con cháu thế gia, mặc dù trải qua rất nhiều chuyện, nhưng chưa từng gặp được tình huống thô bạo như vậy.
- Cô sinh ra ở thương hội thế gia, am hiểu là đàm phán. Nhưng từ hôm nay trở đi, nhất là tương lai đến La Phù, cô tốt nhất nên học được tiên binh hậu lễ. Bởi vì có một số người hiếp yếu sợ mạnh được một tấc lại muốn tiến một thước, cô không để cho bọn hắn sợ cô, bọn hắn căn bản sẽ không đối đãi bình đẳng với cô.
Khương Nghị nâng một chân đánh vào phần hông của Vi Thừa Long.
Vi Thừa Long la hét lên một tiếng, miệng sùi bọt mép gục ở chỗ này.
- Ngươi bây giờ là người của ta, ta muốn xử lý ngươi như thế nào, đều có thể. Bao gồm cả giết ngươi!
Khương Nghị ngồi xổm ở trước mặt Vi Thừa Long:
- Trả lời ta, tại sao Thiên Hoa hội muốn kết minh cùng Nạp Lan gia?
- Tên tiện chủng không biết từ nơi nào xuất hiện như ngươi không xứng cùng ta nói chuyện!
Vi Thừa Long bưng bít lấy phía dưới, đau đến tức giận đùng đùng.
Khương Nghị vỗ vỗ mặt của hắn:
- Đừng nhìn ta nhỏ, ta rất hung ác đó!
- Ngươi cứ việc phóng ngựa tới!! Lão tử nếu hô một câu đau, lão tử theo họ ngươi! Ngươi tốt nhất đừng để lão tử còn sống. Nếu không, lão tử cược hết thảy cũng phải để cho ngươi sống không bằng chết. Còn có ngươi, Nạp Lan Thanh Lạc, lão tử nhất định sẽ hưởng thụ ngươi, dùng đủ rồi, lại ném ngươi tới hoa lâu, để cho ngươi quanh năm suốt tháng, tiếp khách tiếp khách tiếp khách...
Vi Thừa Long cơ hồ là kéo cuống họng lên mà thét gào.
- Đồ xấu xí, hai huynh đệ các ngươi một dạng như nhau.
Nạp Lan Thanh Lạc tức giận, cũng không tiếp tục ngăn trở Khương Nghị nữa.
Khương Nghị đi ra bên ngoài, cầm lại nửa cái cánh tay của Vi Thừa Long để ở ngay trước mặt hắn, dùng Sát Lục Chi Hỏa luyện thành một viên huyết đan nho nhỏ.
- Ngươi muốn làm gì?
Vi Thừa Long bỗng nhiên có loại cảm giác quái dị.
- Dùng cánh tay của ngươi, bổ máu cho ngươi.
Khương Nghị cầm lấy huyết đan, một tay nhét vào trong miệng Vi Thừa Long.
Vi Thừa Long kịch liệt giãy dụa, nhưng vẫn nuốt xuống.
Mặc dù huyết khí nồng đậm đã hòa hoãn sự suy yếu của hắn, thế nhưng loại cảm giác này quá quái lạ. Liền giống với... Hắn tự ăn cánh tay mình.
Rất nhanh, khí tức sát lục bên trong huyết khí bắt đầu ảnh hưởng, ý thức hắn đã hỗn loạn táo bạo.
Vi Thừa Long rất nhanh liền... Điên rồi!
Tiếng kêu đau đớn thảm thiết quanh quẩn phủ đệ, ngay cả người vây xem bên ngoài đều nghe được rõ rõ ràng ràng.
Bọn thị vệ Vi gia thực sự nhịn không được, một bên xin hoàng thất võ viện, Kỳ Thiên điện, còn có người của Đan quốc ra mặt nói cùng, một bên phái trưởng thị vệ tiến đến đàm phán.
- Các ngươi muốn thế nào mới có thể thả công tử nhà ta.
Trưởng thị vệ tiến đến nhìn công tử bị trói ở nơi đó giống chó hoang đang tru lên, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.
- Xem tâm tình ta thế nào đã.
Khương Nghị mỉm cười.
Trưởng thị vệ khống chế lửa giận:
- Ngươi như thế nào mới có thể có tâm tình tốt?
- Để lão phụ thân kia của hắn tới, nói lời xin lỗi với ta, nói không chừng liền tốt.
- Chỉ bằng ngươi, cũng xứng thấy hội trưởng chúng ta?
- Vậy liền không bàn nữa.
Khương Nghị phất tay, ra hiệu tiễn khách.
- Ngươi tốt nhất nên rõ ràng mình đang làm gì. Công tử nhà chúng ta nếu quả thật chết rồi, ngươi cùng Nạp Lan gia ngươi đều đảm đương không nổi!
Trưởng thị vệ cảnh cáo Khương Nghị.
- Ngoại trừ Vi Thiên Quân, ai ta cũng không gặp!
Khương Nghị trực tiếp hạ lệnh với thị vệ bên ngoài.
- Tên Nạp Lan Thanh Diệu này đến cùng muốn làm gì?
Người của Hoàng Thất võ viện và Kỳ Thiên điện đều liên tiếp vấp phải trắc trở.
Bọn người Sở Uyên cũng kỳ quái.
Mặc dù Vi Thừa Long xác thực huyên náo quá mức, nhưng Nạp Lan Thanh Diệu nhục nhã hắn một trận thì được rồi, sao nhất định phải gặp Vi Thiên Quân?
Dù sao nếu thật muốn làm lớn chuyện, Thiên Hoa hội phản kích sẽ để cho Tử Vi thương hội chịu không nổi.
Sắc trời dần tối, Khương Nghị dựa theo ước định, đến trang viên đại hội Đan Tông.
Dinh thự Nạp Lan gia hoàn toàn phong tỏa lại, ai cũng không thấy được bên trong.
- Vi Thừa Long đâu?
Thường Lăng nhìn thiếu niên trước mặt, cũng không hiểu rõ hắn muốn làm gì.
Khương Nghị đụng đụng thanh đồng tiểu tháp trên cổ:
- Bên trong, đang la mắng ầm ĩ.
- Ngươi muốn xử lý hắn thế nào?
- Xử lý sạch.
Lông mày xinh đẹp của của Thường Lăng có chút tụ lại, có chút mâu thuẫn với loại khí tức sát phạt này, nhất là thiếu niên trước mặt này chỉ mới mười mấy tuổi.
Thế nhưng, đây là Sát Lục Chi Hỏa, trong lòng chảy xuôi huyết dịch giết chóc.
Ngươi và hắn bàn bạc nhân từ được sao?
Không thực tế.
- Ngươi đã hiểu rõ bí mật của Sát Lục Chi Hỏa sao?
Thường Lăng cân nhắc hỏi.
- Vấn đề nào?
- Sát Lục Chi Hỏa và Sinh Tử cảnh.
Thường Lăng rất muốn đem tên Nạp Lan Thanh Diệu này mang về Đan quốc, mặc dù hai chữ giết chóc khác với ý nghĩ của Đan quốc, nhưng Đan quốc bây giờ cần có một kẻ như thế này.
Chỉ là không biết quốc quân nghĩ như thế nào.
Khương Nghị trực tiếp nói ra ý mình
- Các cô sẽ không cho phép ta tiến vào Đan quốc.
Thường Lăng bỗng nhiên không hiểu ý của gia hỏa này.
- Chúng ta không cho phép, ngươi liền không có ý định tiến vào?
- Lần này ta đến chỉ muốn thử thái độ Đan quốc một chút, hiểu rõ tình huống của các cô như thế nào. Sau khi đại hội Đan Tông kết thúc, ta nghĩ ta sẽ về lại Tử Vi thương hội.
Khương Nghị nói đều tình hình thực tế.