Bang… âm thanh tranh minh, như là Thần Binh giao kích, giống như xuyên kim liệt thạch vang vọng chiến trường.
- A a a...
Tần Thế Võ bên trong Tru Thiên Thần Kiếm cuồng nhiệt gào thét, điên cuồng thôi động kiếm khí, muốn xoắn nát đầu rồng.
Nhưng... Ngao Lê sôi trào long huyết, long uy cuồn cuộn, trong chốc lát phun ra tiếng long ngâm cuồng bạo.
Long ngâm, đại thần thông Long tộc!!
Sóng âm đỉnh phong thế gian.
Như hàng tỉ tia lôi đình đánh vào bên trên Tru Thiên Thần Kiếm, không chỉ có xua tán đi kiếm khí đang thả ra, càng đánh thẳng vào kiếm thể cứng rắn.
Linh hồn Tần Thế Võ bên trong kiếm thể đau đớn thảm thiết gầm thét lên, như là muốn bị tươi sống chôn vùi.
Tần Thế Võ cố nén đau đớn, liều mạng bộc phát.
Nhưng lúc này, hắn đột nhiên giật mình trước một loại uy hiếp sợ hãi.
Cho dù là linh hồn thể, cho dù là đang ở trong Tru Thiên Thần Kiếm, nhưng cái uy hiếp này vẫn rõ ràng như vậy, mãnh liệt như vậy.
Ầm ầm...
Long tinh trong thân thể Ngao Lê thức tỉnh, vượt qua chiến khu tráng kiện, cường thế xông qua miệng rồng.
Bởi vì Thần Nguyên đang được nhanh chóng luyện hóa, tiếp tục cung cấp năng lượng mênh mông, long tinh tại thời khắc này cường hãn vô địch, cường thế giết ra, trong nháy mắt, giữa thiên địa tiếng đều phát ra tiếng trầm đục quái dị, như là gào thét.
Keng!!
Long tinh oanh kích Tru Thiên Thần Kiếm!!
Một tiếng tranh minh, không gian sụp ra vết nứt dày đặc.
Một tiếng bạo hưởng, rung động Tru Thiên Thần Kiếm.
- Tru Thiên Thần Điện a...
Theo tiếng gào thét sau cùng của Tần Thế Võ, linh hồn bị chôn vùi ở bên trong Tru Thiên Thần Kiếm.
Mang theo sự không cam lòng nồng đậm, mang theo sự bi phẫn vô tận, cũng mang theo lưu luyến không bỏ đối với Tru Thiên Thần Điện.
Bạo hưởng ở nơi này như là gõ chuông tang cho chiến trường.
Thiên Hậu bị áp chế, Tần Vị Ương bị chà đạp, Hồng Hoang Thiên Long bị kéo lại, Cổ Thần một mình đối mặt với đỉnh phong Long Thần, Cổ Tác Nhân không thiện chiến đấu, chỉ có thể liều chết ngăn chặn Cửu Thủ Thiên Long, mà Giới Chủ thì bị Luân Hồi Long Thần sống sờ sờ rút ra bản nguyên, ngay cả Ngao Tranh sắp bị luyện chết, cũng phát khởi phản kích trước khi chết.
Đây vẫn chỉ là chiến trường Thần cấp.
Chiến trường của Thánh Hoàng, Thánh Vương càng thê thảm mà tuyệt vọng.
Đây chính là chiến tranh!!
Chiến tranh trong dự liệu!!
Mặc dù bọn hắn đã rất mạnh mẽ, nhưng cuối cùng vẫn không phải Khương Nghị.
Mặc dù bọn hắn rất cố gắng, nhưng đối mặt chính là sinh linh cường hãn nhất thế gian.
- A...
Sâu trong hư không, đột nhiên quanh quẩn lên tiếng hét tuyệt vọng mà kiên định.
Đông Hoàng Lăng Tuyệt ngang nhiên phóng thích bản thân, thiêu đốt huyết nhục linh hồn, bộc phát sóng triều không gian vô tận, lấy sở học suốt đời, diễn dịch điên cuồng sau cùng.
- Mặc dù Đông Hoàng Lăng Tuyệt ta không bằng Đông Hoàng Như Ảnh, nhưng... Cũng không kém!! Ta lấy thân thể Thánh Vương, linh văn Thánh Hoàng, lưu vong một tôn Long Thần, đáng giá!!
Ở sâu trong nội tâm Đông Hoàng Lăng Tuyệt cực kỳ không cam lòng, nhưng vẫn đang điên cuồng diễn biến ra một đầu đạo ngấn lao nhanh trong hư không.
Đạo ngấn thành hình, trong chốc lát đã tàn nhẫn xé rách cơ thể của hắn... Linh hồn của hắn...
Máu thịt bay lên, hài cốt vỡ vụn, linh hồn tách rời...
Đạo ngấn chỉ tới hư không phía xa, lại tại thời điểm lao nhanh, sống sờ sờ tách rời hắn!
Loại đau khổ này, không cách nào nói rõ!
Ầm ầm!!
Ngao Anh thấy là đã đánh về phía Dạ An Nhiên lại bị đạo ngấn oanh kích, cảnh tượng xung quanh kịch liệt thay đổi, bị cưỡng ép di chuyển.
- A a a...
Đông Hoàng Lăng Tuyệt đau đớn kêu rên, lại run rẩy chỉ tới phương xa, con ngươi lắc lư lưu lại huyết lệ không cam lòng.
Nhưng...
Oanh!
Bạo hưởng kịch liệt rung động hư không, hắn diễn biến đạo ngấn hư không cực hạn lại bị cưỡng ép chặt đứt, mắt thấy thân thể là phải nát bấy cưỡng bức dừng lại.
Một tiếng khẽ nói vang lên bên tai hắn.
- Ta đến rồi!
Hống hống hống...
Ngao Anh giãy dụa ở trong hư không, hai cánh bạo kích, thần uy cuồn cuộn, cưỡng ép chấn vỡ vụn đạo ngấn hư không trong cơn nổi giận.
Nhưng, lúc nó đang muốn thoát khốn, trong nháy mắt, một mảnh mê quang đạo ngấn Không Gian càng kinh khủng như lao nhanh tinh hà, khuấy động thời không, rắn chắc đánh vào trên người nó.
Cơ thể khổng lồ của Ngao Anh kịch liệt nhấc lên, trong chốc lát đã bị đánh tiến vào thâm không.
Mà tại thời khắc bay đi biến mất, một cái đầu trong sáu cái trong đầu thoáng chốc đã liếc về phía cường quang phương xa bộc phát.
Giống như mặt trời sáng chói, giống như đại dương mênh mông.
Ánh lửa cuồn cuộn, ẩn hiện hình ảnh Chu Tước!!
Phần Thiên Thần Hoàng?
Hắn trở về rồi?
Ngao Anh chỉ thoáng nhìn liền bị sóng triều không gian cường hãn cưỡng ép kéo đi, đánh vào thâm không, lưu vong hơn ba vạn dặm!!
- Nghỉ ngơi thật tốt.
Đông Hoàng Như Ảnh nhìn Đông Hoàng Lăng Tuyệt bị tươi sống lột da xẻo thịt, trái tim cũng hơi rụt rụt, nhịn xuống không đi nhìn nhiều, bỏ vào trong nhẫn không gian.
- Nghỉ ngơi thật tốt.
Khương Nghị ôm lấy Dạ An Nhiên, khẽ hôn khuôn mặt tái nhợt của nàng, cũng thu vào Thông Thiên Tháp.
Ầm ầm tiếng vang, hư không sụp đổ, số lượng lớn vòng xoáy vặn vẹo ra những cơn gió lốc màu đen, liên tiếp từ trên trời giáng xuống.
Ầm ầm!!
Khương Quỳ đang bị Bát Thủ Thiên Long đánh bay, tiếp theo bị gió lốc màu đen bao phủ.
Tặc Điểu cùng Hướng Vãn Tình đang diễn biến Âm Dương triều cường, bị hai cơn gió lốc liên tiếp va chạm.
Tổ Kỳ Lân đang điên cuồng chém giết với Thập Nhị Dực Hắc Xà Hoàng, cũng bị gió lốc bao phủ....
Mấy chục cơn gió lốc màu đen, khuấy động hư không nổi lên sóng lớn, bọn người Khương Quỳ giãy dụa trong lúc hỗn loạn đã liên tiếp bị lôi vào hư không.
Bọn hắn vô ý thức muốn giãy dụa chống cự, nhưng gió lốc cuối cùng là hư không, sâu trong hư không thì là liệt diễm vô biên cùng hai cái cánh đang tụ tập lại kia, giết tiến chiến trường chính là hình bóng Chu Tước.
Khương Nghị??
Khương Nghị trở về rồi??
Đây là sự thực sao?
Không phải hắn nên ở Tây Bắc Bộ sao??