Triệu Thanh Duẫn từ trong bóng tối đi tới, giống như không có để ý Phong Đô Quỷ Hoàng không có dựa theo đề nghị của nàng mà làm, chí ít mặt ngoài nhìn không ra bất kỳ thể hiện gì.
Nàng chỉ nhìn bóng lưng Đế Tử, thản nhiên nói:
- Đáng tiếc thân thiên phú này, cũng tiếc cho vị Vĩnh Dạ kia. Nếu như bọn hắn ra đời sớm mười năm, dù là năm năm, đều có thể đạt tới Thần Linh đỉnh phong, dưới tình huống như vậy... cho dù Nhân tộc không có Thiên Quân Đại Thần Tôn, cũng không bị thảm bại như vậy. Kết cục đại chiến Thương Huyền, cũng sẽ bị sửa.
Phong Đô Quỷ Hoàng nói:
- Mỗi một thời đại đều có một đám thiên kiêu, mỗi một thời đại, đều tạo nên một đoạn lịch sử, mỗi một thời đại cũng đều có dáng vẻ mình nên có. Cho tới bây giờ đều không có nếu như, chỉ có... Nhân quả.
- Ngài đã chứng kiến qua quá nhiều lịch sử, ngài có thể đoán trước một đoạn này?
Triệu Thanh Duẫn nói chuyện nhìn như tùy ý, nhưng kỳ thật vẫn đang thăm dò Chủ nhân Phong Đô, muốn biết ý tưởng thật sự khi lựa chọn hắn không có tiếp nhận đề nghị của mình.
Chủ nhân Phong Đô tự nhiên có thể nghe ra nàng nói bóng gió, lãnh đạm đáp lại:
- Có thể.
- Như thế nào??
- Thiên mệnh, không thể trái.
- Kiếp trước hay kiếp này hắn đều đang đi ngược lại với trời, ngài nói cho ta biết thiên mệnh không thể trái?
Triệu Thanh Duẫn nhìn về bóng đen bên cạnh.
Bóng đen hơi trầm mặc, mới nói:
- Cái gọi là đi ngược lại với trời, cuối cùng cũng chỉ là kế sách lựa chọn của trời cao. Người thắng được trời, mới đến thiên mệnh. Thiên mệnh chỉ, lịch sử hướng. Hắn, đã dùng hai đời nghịch thiên, đến thiên mệnh!!
- Đế tộc cũng không biết, một khắc bọn hắn bại lui khỏi Thương Huyền này, thời đại này đã tận về tay hắn!! Sau đó thì phải nhìn xem hắn có thể dẫn đầu thời đại này, đi đến nơi nào!
Triệu Thanh Duẫn chau mày lại:
- Trước đó ngài nói sẽ xử lý chuyện nhà, bây giờ còn nói chỗ thiên mệnh hướng? Rốt cuộc ngài có trừng trị Tu La hay không!
- Hắn dẫn dắt thời đại của hắn, ta xử lý chuyện nhà của ta.
- Theo như lời ngài nói, chuyện nhà ngài xử lý, chính là đang đối kháng với thiên mệnh.
- Thiên mệnh của hắn, thời đại của hắn, đều ở nhân gian, không có liên quan gì với U Minh Địa Ngục! Hắn là thiên mệnh nhân gian, mà ta... Là thiên mệnh U Minh!!
- Chỉ dựa vào lực lượng U Minh Địa Ngục, làm như thế nào vây khốn được Côn Lôn Quỷ Giới? Như thế nào xử tử Tu La? Ngài... Lấy cái gì đấu cùng hắn!
Ngữ khí của Triệu Thanh Duẫn hơi gấp rút, trực diện với Chủ nhân Phong Đô:
- Trước khi Thương Huyền đại chiến, Tu La là kỳ binh của hắn! Sau khi Thương Huyền đại chiến, hắn là bối cảnh của Tu La! U Minh Địa Ngục, là một thế giới hoàn chỉnh, ngươi cho rằng chỉ có chút thực lực ngươi thấy ấy?
- Phong Đô Quỷ Thành, được vinh dự là Đế Thành U Minh, ngài cho rằng chỉ có chút lực lượng ấy trong mắt ngài? Ta chấp chưởng Phong Đô năm trăm bảy mươi ba ngàn bảy trăm hai mươi sáu năm, chẳng lẽ là luôn đi ngủ? Tu La hẳn phải chết!! Ai cũng không ngăn được!!
Lông mày Triệu Thanh Duẫn dần dần cau chặt:
- Ngài biết không? Những kẻ sống mấy vạn năm, mấy trăm ngàn năm các ngươi đây, đều có một cái bệnh chung, tự ngạo! Tự phụ! Ta có thể khẳng định rằng, nếu như không dựa vào Đế tộc, kết quả ngài vây bắt Côn Lôn Quỷ Giới, nhất định là lưỡng bại câu thương! Đến lúc đó, U Minh suy yếu, không phải là bị hắn khống chế, chính là bị Đế tộc ăn mòn!
Chủ nhân Phong Đô không có để ý ngữ khí cùng thái độ của tiểu nữ tử Nhân tộc này, bên trong tròng mắt sâu thẳm lạnh như băng đung đưa ánh sáng phức tạp khó hiểu.
Hắn đã trải qua rất rất nhiều chuyện.
Bao quát một ít đối kháng ở giữa Đế tộc, bao gồm mấy trận kịch biến của thế giới.
Bao gồm... cuộc chiến sát thiên!
Hắn mơ hồ cảm giác được, lần này... Không giống với... Sí Thiên giới!
Theo Thương Huyền đại thắng, nơi này cách mở hư không, giáng lâm đến Thượng Thương cổ thành.
Hải Thần đảo, Thiên Kiếm Thần Tông cũng đã toàn bộ chuyển dời đến nơi này.
Vì để tham gia trận chiến tranh U Minh bất cứ lúc nào, Dương Biện còn mở rộng cánh cửa Địa Ngục tại Thượng Thương cổ thành.
Ngày mùng tám tháng ba.
Trong thời gian nửa tháng ngắn ngủi, Khương Nghị dẫn đầu thức tỉnh từ trong bế quan, rời khỏi Phong Thần Đài, đi tới trước cánh cửa Địa Ngục.
Đế tộc sẽ không từ bỏ, Phong Đô cũng sẽ không nén cơn giận, tất nhiên Côn Lôn Quỷ Giới sẽ bộc phát một vòng nguy cơ mới.
Tính toán thời gian, hẳn là không sai biệt lắm.
Hắn nhất định phải làm ra quyết sách ứng đối trước.
Thiên Hậu nói:
- Phong Đô tuyệt đối không cho phép Tu La khiêu khích địa vị của hắn, chắc chắn hắn sẽ đích thân tới Côn Lôn. Các Đế Quân khẳng định đang nhìn chằm chằm lấy Côn Lôn, thời khắc tất yếu cũng sẽ tự mình nhúng tay.
- Hạ sách, chúng ta toàn diện giáng lâm Côn Lôn, tuyên chiến U Minh, đối kháng Đế Quân. Chỗ tốt là chúng ta có thể mượn cơ hội này giải quyết triệt để Phong Đô Quỷ Hoàng, sau đó nâng đỡ Tu La, thống ngự U Minh.
- Tai hại là Phong Đô U Đô quá mạnh, hai đại Quỷ Hoàng đều có thể bộc phát thực lực tới gần Đế Quân tại U Minh. Giết bọn hắn, độ khó cực lớn. Một khi cường giả Đế Quân lại cưỡng ép tham gia, chúng ta sẽ toàn quân bị diệt.
- Trung sách, phái người tiến về Phong Đô đàm phán, trấn an nơi đó, tha cho Tu La. Đây cũng là kết cục tốt nhất, nhưng muốn thuyết phục Phong Đô cùng U Đô, nói nghe thì dễ! Bọn hắn thậm chí đều khó có khả năng gặp mặt cùng chúng ta, coi như gặp, cũng sẽ không đồng ý, coi như đồng ý, chỉ sợ điều kiện cũng là chúng ta không chịu đựng nổi.
- Thượng sách, kéo dài thời gian. Dùng đàm phán kéo dài thời gian, đợi Đông Hoàng Càn và mười một vị 'Phong thần' chân chính thành thần, đợi Hồng Hoang Thiên Long, Thôn Thiên Ma Hoàng, còn có ta, sơ khuy Bán Đế. Đến lúc đó, chúng ta không sợ U Minh Địa Ngục. Có thể khai chiến lập tức, cũng có thể bức bách U Đô cùng Phong Đô thỏa hiệp. Thượng sách tốt nhất, nhưng muốn ngăn chặn Phong Đô cùng U Đô dài đến nửa năm không chiến, gần như là chuyện không thể nào!