Triệu Thanh Duẫn giương mắt lên, lạnh lùng nhìn Phong Đô Quỷ Hoàng:
- Tức giận rồi? Muốn giết ta? Ngươi không biết, ngươi còn muốn dùng ta cùng hắn làm giao dịch. Ngươi khi đó thu lưu ta, chính là muốn đưa ta đi chết! Ngươi cho là ta không rõ ràng? Nếu ngươi đã muốn hại ta, sao ta lại không thể phản kích?
- Đây là chuyện sớm hay muộn, cũng là chuyện tất nhiên, ngươi hẳn là nên dự liệu được. Sao lại tức giận?!
Phong Đô Quỷ Hoàng đè lại lửa giận, lạnh lùng nói:
- Đi ra lúc nào?
Triệu Thanh Duẫn nhắm mắt lại:
- Ngươi cứ nói xem?
- Triệu Thanh Duẫn, ngươi làm chuyện quyết tuyệt, không để cho mình lối thoát sao.
- Đời này lưu lạc đến tận đây, ta đã không có chỗ trống có thể nói!
- Ngươi thông minh một thế, tự tính mình tiến vào.
Phong Đô Quỷ Hoàng không nói thêm gì nữa, giờ khắc này, hắn đã thật tức giận.
Bản ý đúng là để Triệu Thanh Duẫn chết, nhưng không phải tiêu vong thật sự, mà là ý muốn bồi dưỡng thành Quỷ Hoàng Cửu U, trọng chưởng toàn bộ cánh cửa Địa Ngục, trấn thủ Cửu U thâm không, hoàn thiện U Minh Địa Ngục 'Sông hộ thành', nhưng bây giờ...
Ngoài thành, quỷ ảnh phiêu đãng, truyền ra thanh âm của Phong Đô Quỷ Hoàng:
- Là ta chủ quan, nàng hẳn là lợi dụng thời điểm ta tiến đến Tử Vong thâm uyên, ra bên ngoài đưa tin tức. Ta tiến đến Tử Vong thâm uyên, là lật sách ghi chép Sinh Tử Bộ trăm vạn năm trước. Số lượng khổng lồ, hao tốn ta trọn vẹn bảy mươi ngày.
- Không cần tra xét, hắn đúng là đã sống trăm vạn năm. Thân phận là Man Hoang Đế Tổ hậu kỳ Hồng Hoang.
- Sinh Tử Bộ từ đầu đến cuối không có thu nhận sử dụng, lại sống trăm vạn năm, tổng cộng có hai vị. Một vị là Man Hoang Đế Tổ, tên là Man Ma, là sinh mệnh kết hợp giữa Yên Diệt Chí Tôn Nhân tộc cùng Thiên Ma Đế Quân Ma tộc. Một vị là Đế Quân Nhân tộc, tên là Uyên Thích Thiên, là Nhân tộc vị Đế Quân tiếp nhận thiên kiếp rèn luyện thứ tám trong lịch sử.
- Uyên Thích Thiên? Nữ tử làm sao lại có cái này tên.
- Là nam tử.
- Nam tử?
- Lúc đầu hắn đúng là người, sau khi xưng đế thì không coi là như vậy nữa, hắn hẳn là bị Đế Quân các tộc liên thủ vây bắt, sau đó do vị Chí Tôn Nhân tộc thứ chín - Phật Đà Đế Tổ, trấn áp đến Thượng Thương Đế Thành. Nhưng... Hắn vẫn không có chết.
- Hắn là đế văn gì?
- U Linh! Linh văn xuất hiện ngoài ý muốn tại thời kỳ Hồng Hoang, từ đó về sau lại chưa từng xuất hiện qua một lần, thậm chí hậu kỳ Hồng Hoang tận lực thanh trừ vết tích tồn tại của hắn. Mặc dù bước vào hàng ngũ Đế Quân, nhưng không có được phong Chí Tôn, không thuộc về ‘cửu đại Chí Tôn Nhân tộc’. Ta là lật sách tư liệu Phong Đô Quỷ Hoàng còn sót lại đời đầu tiên mới biết một cái linh văn như thế này.
- Trong lịch sử Nhân tộc lại còn có đế văn như thế này!!
Khương Nghị kinh ngạc, Hồng Hoang đế văn khác đều được phong làm Chí Tôn Nhân tộc, duy chỉ có hắn bị bỏ đi? Lại còn bị Đế Quân các tộc liên hợp trấn áp!!
Cái này nghe... Có chút tà ác!
Khương Nghị hỏi:
- U Linh đế văn là năng lực gì?
- Ý thức!
- Có phải quanh năm ngươi không nói lời nào hay không? Công năng thoái hóa? Ngươi có thể nói kỹ càng chút hay không!
Khương Nghị tương đương phiền muộn, nói chuyện như hạt đậu nhảy, mấy hạt nhảy ra bên ngoài.
- Hắn, thao túng ý thức! Hắn, từng mưu toan vạn linh chúng sinh, đều biến thành con rối của hắn, toàn bộ sinh hoạt nằm trong thế giới ý thức hắn biên chế. Điều ta biết, chỉ có những thứ này.
Phong Đô Quỷ Hoàng chậm rãi lắc đầu, năng lực này lại để hắn đều kiêng kị.
Cuối cùng có thể chọc giận thiên hạ, để tất cả Đế Quân liên danh gạt bỏ vết tích tồn tại, rất có thể là suýt chút nữa đã thành công.
Khương Nghị nghe được thì nhíu chặt mày lên, thế giới ý thức? Con rối vạn vật?
Dã tâm bừng bừng thật.
Trách không được sẽ bị trấn áp tại Thượng Thương Đế Thành.
Nhưng, hắn lại còn còn sống? Ở nơi nào!! Trấn áp? Hay là...
Khương Nghị lại nói:
- Ta còn chú ý tới một Nữ Đế.
- Thời kỳ Hồng Hoang không có sinh mạng thể bị thu nhận sử dụng, chỉ có Man Ma cùng Uyên Thích Thiên. Không có vị thứ ba.
- Không có sao? Vậy nàng là ai, nàng tính là gì?
- Chuyện Triệu Thanh Duẫn, ta rất xin lỗi. Nhưng, ta không thể giao nàng cho ngươi. Trở về đi, làm việc của ngươi.
- Ta còn chưa nói xong, gấp làm gì? Cho dù bọn hắn là Đế Quân, cũng không thể nào sống trăm vạn năm. Ngươi là Phong Đô Quỷ Hoàng, ngươi khống chế Tử Vong Pháp Tắc, ngươi hẳn là đã hiểu xảy ra chuyện gì.
- Ta đã hiểu.
- Sau đó thì sao? Nói đi.
Khương Nghị nhìn chằm chằm trước mặt quỷ ảnh, chờ đợi giải thích. Phong Đô Quỷ Hoàng hơi trầm mặc, nói:
- Ngươi nói ngươi chú ý tới một Nữ Đế?
Khương Nghị nói:
- Không sai, tên điên Man Ma kia mưu toan thôn phệ Sí Thiên giới ta, bị vị Nữ Đế thần bí kia ngăn cản. Ta không biết nàng có phải đế hay không, nhưng hẳn là không sai biệt lắm.
Phong Đô Quỷ Hoàng thì thào khẽ nói:
- Nàng lại còn tồn tại.
- Ai? Ngươi biết?
- Ta biết.
- Nói đi chứ.
- Thế gian pháp tắc, có chết sẽ có sinh. Tử Vong Pháp Tắc, tại U Minh, Sinh Tồn Pháp Tắc, ở nhân gian.
- Có ý gì?
- Chính ngươi hiểu đi. Nàng không thẳng thắn thân phận cùng ngươi, ta không tiện nói rõ.
- Chậm đã! Vẫn chưa xong đâu!! Chỉ là thân phận mà thôi, ngươi nói cho ta biết đi chứ.
- Đây không phải thân phận, đây là bí mật lớn của trời.
Quỷ ảnh nói xong lại muốn biến mất.
- Chậm đã!! Tu La đâu? Ngươi một câu thật có lỗi thì xong rồi? Ban đầu ta đã làm rõ cùng ngươi, nếu như Tu La luân hồi trùng sinh, ta thiếu ngươi ân tình, nhưng nếu như hắn chết, ta coi như là ngươi giết hắn! Ta không tiếc bất cứ giá nào, cùng ngươi đổ máu tới cùng. Bây giờ Sí Thiên giới tổng cộng có hai mươi sáu vị Thần Linh, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, đủ để san bằng Phong Đô Quỷ Thành ngươi!
- Ta bất lực.
- Ta chỉ cần ngươi chỉ dẫn cho ta nơi bọn hắn luân hồi.
- Ngươi đánh giá cao ta rồi. Ta đưa bọn hắn trùng nhập luân hồi, chỉ là giao phó hồn nguyên, chuyện luân hồi lẽ ra do Quỷ Hoàng luân hồi phụ trách. Nhưng sau khi Quỷ Hoàng luân hồi chết, trật tự tại Cửu U thâm không đã bắt đầu tự thân vận chuyển, không thu nhận bất cứ sự khống chế gì.
- Tóm lại ngươi có biện pháp! Nói cho ta biết! Ngươi rất rõ ràng tình cảm của ta đối với Tu La, cho nên, xin ngươi hiểu cơn tức giận cùng giết chóc của ta sau khi Tu La nổi lên ngoài ý muốn!