- Hồng Hoang đến nay, trăm vạn năm đều không có thành công qua một lần, ngài có thể thành công?
- Không có nắm chắc, nhưng tóm lại là phải thử một lần, chẳng lẽ muốn từ bỏ? Trước đó ta đã nhắc nhở qua ngươi, càn khôn chưa định, ai có thể vọng đoán chung cuộc?
- Tuy nhiên cái này đều không cần ngươi quan tâm, tất cả để ta tới khống chế, ngươi chỉ cần theo ta chiến đấu, thể nghiệm phấn khích của chính ngươi.
Khương Thương không có bị thuyết phục, ngược lại hỏi một câu:
- Nếu nguy hiểm như vậy... Ta khẳng định là sẽ chết.
Khương Nghị cười:
- Từ thời khắc ngươi quyết định rời khỏi này, ngươi sẽ đứng trước ba lần nguy cơ tử vong. Lần đầu tiên là Đăng Thiên Kiều. Thiên phú của ngươi rất mạnh, nhưng ngươi không hiểu như thế nào là kích phát tiềm lực cực hạn, cũng không có cái gọi là ý chí, tỷ lệ thất bại của ngươi rất lớn.
- Lần thứ hai, đại chiến Đế Quân. Các Đế Quân đã ẩn nhẫn quá lâu, cũng kiềm chế quá lâu, thật coi sau khi chúng ta biến đổi xưng đế, bọn hắn phản kích thảm liệt chưa từng có, ta đều chưa hẳn có thể toàn thân trở ra, huống chi là ngươi, tỷ lệ tử vong của ngươi cũng rất lớn.
- Lần thứ ba, thì là nguy cơ sát thiên! Ta sẽ chết, ngươi cũng sẽ chết, tất cả mọi người sẽ chết!
- Hài tử, ta sẽ dạy ngươi một cái đạo lý, nhớ kỹ cho ta. Cái chết không đáng sợ, hướng chết mới có thể cầu sinh! Ngươi phải có ý chí của mình, niềm tin của mình, thủ vững của mình, phải có tinh thần của mình! Những cái này so cái gọi là thiên phú quan trọng hơn!
- Chúng ta đều sẽ chết, nhưng chết như thế nào, mới là mấu chốt nhất. Ban đầu ta đã nói với ngươi, ngươi là muốn cô độc ngồi trên đế vị nhàm chán vài vạn năm chờ chết, hay là ma luyện ý chí, cố gắng trưởng thành, ngạnh kháng áp lực điên cuồng huyết chiến, tử vong huy hoàng cùng xán lạn?
Hôm nay ngữ khí của Khương Nghị không còn là kịch liệt khẳng khái, ngược lại là bình tĩnh ôn hòa, nhưng trong lời nói vẫn lộ ra lực lượng như cũ.
Chính như lời hắn lúc trước nói, Khương Thương đối mặt ròng rã ngàn năm đều là Thiên Nghi, ở giữa mẫu tử nói chuyện lại nghiêm khắc, cũng là tình thương của mẫu thân dịu dàng, mà từ giờ trở đi, cuộc nói chuyện giữa bọn hắn sẽ vĩnh viễn là đối thoại giữa nam tử, tràn ngập cứng cỏi cùng lực lượng.
Khương Thương nâng cằm lên, yên lặng nhìn Khương Nghị, thật lâu không nói gì.
- Nếu như ngươi đã chuẩn bị sẵn sàng, chờ Hư Không Đế Thành giáng lâm, ngươi sẽ phải đi tiếp thu khảo nghiệm, tôi luyện kinh nghiệm chiến đấu, cảm nhận cái gì gọi là tinh thần. Ngươi ở nơi đó chịu nhiều một phần khổ sẽ nhiều thêm một phần trưởng thành, tương lai chém giết sẽ nhiều thêm một phần thuận buồm xuôi gió.
- Nếu như ngươi thật không muốn chết, có thể ở lại nơi này, ta sẽ dẫn lấy Tinh Linh Đế tộc, mang theo mẫu thân ngươi, khởi xướng khiêu chiến chiến trường cuối cùng, dùng hết khả năng tạo cho ngươi một hoàn cảnh sinh tồn an toàn.
Khương Thương vẫn trầm mặc, trước lúc này, mẫu thân hắn dạy hắn đều là 'sinh' như thế nào, bây giờ vị 'phụ thân' này dạy hắn đều là đi 'chết' như thế nào, tương phản mãnh liệt, để hắn rất không quen, nhưng... Hắn không thể không thừa nhận, mỗi lần cùng vị 'phụ thân' này nói chuyện, ở sâu trong nội tâm luôn luôn không ức chế được xao động.
- Hư Không Đế Thành, khi nào xuất hiện?
Hồi lâu, Khương Thương để tay xuống, chống thân thể lên.
Khoảng cách cánh cửa Hư Không xuất hiện còn lại một tháng, nhưng Đông Hoàng Như Ảnh, Đông Hoàng Càn, Đông Hoàng Toại đã bắt đầu sớm dò xét thâm không, tìm kiếm không gian ba động yếu ớt.
Cánh cửa Hư Không hẳn là mấu chốt để Hư Không Đế Thành ẩn nấp.
Mà vô cùng có khả năng cánh cửa Hư Không tượng trưng cho Không Gian Pháp Tắc của thế giới. Một khi cánh cửa Hư Không giáng lâm, nhất định sẽ dẫn phát không gian rung chuyển, cũng sẽ hiển hiện vết tích Đế Thành.
Đông Hoàng Như Ảnh khống chế Hư Không đồ đằng, Đông Hoàng Càn khống chế Hư Thiên đồ đằng, Đông Hoàng Toại khống chế Hư Vô đồ đằng, bọn hắn đại biểu cho ba loại lực lượng diễn sinh của Hư Không Pháp Tắc, nếu như cẩn thận tuần sát thâm không, cảm ngộ thâm không, hẳn là có thể phát hiện Đế Thành.
- Đế Quân, ngài tính đúng thời gian không?
Khương Nghị đã thật lâu không có chờ mong một chuyện như vậy.
Cánh cửa Hư Không a.
Không biết là thời kỳ Hồng Hoang một trong mười hai cánh cửa Pháp Tắc, hay là cánh cửa diễn sinh!
- Ta vẫn luôn tính toán thời gian! Chính là tháng tám!
Đế Quân ngồi ngay ngắn ở đại điện trên đài cao, ngữ khí hơi có vẻ bất mãn.
- Tuổi thọ thì sao? Ngài đừng làm cái phán đoán sớm một năm nha!
Khương Nghị đứng tại chỗ cửa điện, nhìn qua bầu trời xanh thẳm.
- Ta không sai được!
- Đừng phát tính tình, ta chỉ là hỏi một chút.
- Không có việc gì thì ra ngoài chờ lấy!
- Ta giúp ngài vậy, nhìn ngài rất khẩn trương.
- Ta không cần, ta cũng không khẩn trương.
- Ba mươi ngàn năm ngài đều đang đợi thời khắc này đến, khẩn trương thì thế nào, không mất mặt.
- Có chuyện gì cứ nói thẳng!!
- Không có, chính là muốn bồi tiếp ngài.
- Nữ tử của ngươi đều ở nơi này, chớ tìm phiền toái cho mình!
- Các nàng rất đại độ.
Khương Nghị không để ý, chính là đứng tại cửa đại điện như vậy.
- Lúc trước Hư Không Đế Quân làm ấn ký trên cánh cửa Hư Không, một khi cánh cửa Hư Không trở về, sẽ chỉ nhận chủ với ta, sẽ không tiếp nhận chủ nhân khác, ngươi chết cái suy nghĩ kia đi!!
Tinh Linh Đế Quân lạnh lùng nhìn chằm chằm Khương Nghị, khó có thể không biết chút tâm tư của Khương Nghị.
Ba vị Thần Linh Không Gian của Đông Hoàng tộc sớm tại một tháng trước đã đến hư không tìm kiếm, mục đích ngoại trừ cảm ngộ Hư Không Đế Thành, cũng rất có hiềm nghi chặn đường cánh cửa Hư Không!
Khương Nghị thản nhiên cười nói:
- Đế Quân là lòng tiểu nhân, chúng ta há có thể chiếm lấy bảo vật của ngài. Ngài ngồi ở trong đại điện sớm một tháng, khẳng định là khẩn trương. Một tháng nha, ta sợ ngài cô đơn, đến bồi ngài giải buồn mà.
- Không phải ngươi ta ngăn ở chỗ này??
- Lời này nói ra, nếu ngài muốn rời khỏi, ta ngăn được sao?
Khương Nghị nhìn Tinh Linh tụ tập bên ngoài càng ngày càng nhiều, đều chỉ vào nơi này nhỏ giọng nghị luận, mỉm cười, lui tiến vào đại điện, tiện tay đóng lại cửa điện.
Nhưng, không đợi Khương Nghị mở miệng, Tinh Linh Đế Quân quả quyết nói:
- Không mượn!! Kiên quyết không mượn!!
- Ngài không khống chế được, ở trên tay ngài thật sự là phung phí của trời.
- Chí ít ta có thể giữ được!
- Chúng ta liền ngẫu nhiên dùng một chút.
- Không mượn!!
- Đế Quân à, ngài cũng đã đứng tại vị trí này, hẳn là nên lấy đại cục làm trọng chứ.
- Đại cục chính là đồ tốt đều cho ngươi?