Đến lúc đó, khẳng định các Đế Quân sẽ nắm lấy cơ hội, trọng thương hắn!
Mình đây là ở hai bên đều phải chết rồi??
An Minh Hề thấy Hắc Ma Đế Quân thật bắt đầu chăm chú cân nhắc, nói:
- Nếu như ngài nóng lòng biểu thị trung tâm với các Đế Quân khác, bây giờ có thể liên hệ cùng bọn họ, nói Khương Nghị có khả năng đăng lâm Thiên Khải sớm, cũng có khả năng sẽ đặt mục tiêu chủ yếu định ở trên người ngài, các ngài có thể làm chút bố trí chiến thuật.
- Ngươi chán sống!!
Các vị Hắc Ma gầm thét, biểu thị trung tâm?
Hắc Ma Đế tộc bọn hắn cần biểu thị trung tâm với Đế tộc khác?
Mặc dù Hắc Ma Đế tộc bị thương nặng, nhưng Đế Quân bọn hắn chính là đang ở trạng thái đỉnh phong, mà Ma Nghịch Thương Thiên có thể làm cho Đế Quân bọn hắn trong thời gian ngắn bộc phát ra thực lực siêu cấp khủng bố tuyệt luân!!
An Minh Hề nói:
- Khi tới đây ta đã nói, ta không có ý định còn sống trở về! Ta chỉ là muốn nhắc nhở Đế Quân, nếu như muốn biểu thị trung tâm, thì hãy mang theo đầu của ta đi qua. Nếu như muốn thận trọng cân nhắc, cũng đừng có sốt ruột làm quyết định, trước tiên hãy chờ một chút, ít nhất chờ đến khi chiến trường Thiên Khải chân chính bộc phát, xem tình huống làm tiếp cân nhắc là phối hợp với các Đế Quân, hay là bo bo giữ mình, hay là lại ra một quyết định càng sáng suốt khác.
Sau khi nói xong, An Minh Hề hít một hơi thật sâu, giống như là giải thoát rồi, thản nhiên nói:
- Ta đã nói xong, không có tiếc nuối, đến xử tử ta đi.
Hắc Ma Đế Quân ở trên cao nhìn xuống nhìn An Minh Hề, gương mặt lạnh lẽo cứng rắn nhìn không ra thể hiện, nhưng đôi mắt có chút ngưng tụ lại biểu hiện ra thời khắc này hắn đang do dự, bên trong do dự còn mang theo vài phần cảnh giác.
Các cường giả Hắc Ma đè An Minh Hề xuống, chờ đợi mệnh lệnh của Đế Quân.
Hắc Ma Đế Quân suy nghĩ hồi lâu, phân phó nói:
- Dẫn đi, trông giữ chặt chẽ.
- Tuân lệnh!!
- Chậm đã!
- Xin Đế Quân phân phó.
- Thanh lý tất cả vết tích nàng tới ven đường, lại thanh lý người của không liên quan đụng phải sau khi nàng tiến về Đế Thành!!
- Đã hiểu!!
Hắc Ma Đế Quân ngồi ở trên không đung đưa trong Hắc Ma đại điện, tiếp tục suy nghĩ đến mỗi câu nói của Đọa Lạc Ma Nữ này, phỏng đoán một ít bố trí của Phần Thiên Thần Hoàng.
Đây rốt cuộc là mục đích kết minh, hay lại là âm mưu?
Hắn nhất định phải phán đoán rõ ràng, nếu không thật sự có khả năng sẽ ảnh hưởng đến vận mệnh của Hắc Ma tộc!
Tại thời điểm An Minh Hề thành công nhìn thấy Hắc Ma Đế Quân, Tiêu Phượng Ngô cũng đã chạy tới sâu trong Long tộc, chỉ là không khôn khéo cùng trầm ổn giống với An Minh Hề, sách lược của Tiêu Phượng Ngô càng xảo diệu hơn.
Sau khi trà trộn vào Cự Long đại lục, Tiêu Phượng Ngô đã cẩn thận từng li từng tí, hắn ngóng trông có thể gặp được Thiên Long tộc đầu tiên.
Nhưng vận khí gia hỏa này không tốt, lén lút đi được mấy chục vạn dặm ngoại trừ gặp phải Á Long tộc thì chính là Chân Long tộc, ngay cả bóng dáng Thiên Long tộc cũng không thấy, cũng may thực lực hắn mạnh mẽ, lại khống chế Đại Địa đồ đằng, có thể tránh thoát thì lập tức tránh khỏi, không tách ra được thì lại lặng lẽ.
Lặng lẽ giết chết.
Chờ sau khi tiến vào Trung Vực, liên tiếp gặp phải mấy đợt, cũng đều là Cự Long tộc.
Tiêu Phượng Ngô tức giận, hóa thân thành Tử Kim Bỉ Mông cự thú, mặc giáp trụ Đại Địa đồ đằng, oanh oanh liệt liệt đại náo một trận, quét ngang trọn vẹn chín vạn dặm, cuối cùng bị Cự Long tộc cùng Thiên Long tộc chạy đến cưỡng ép trấn áp.
Nhưng, thực lực gia hỏa này quá mạnh, thực lực Thánh Hoàng đỉnh phong, trọng thương số lượng lớn Long tộc, mới bị khống chế lại.
Nếu như không phải gia hỏa này hô to là sứ giả của Khương Nghị, Long tộc không dám hạ tử thủ, nếu không thật muốn xé sống hắn ở bên ngoài.
Sau khi bị khống chế Tiêu Phượng Ngô cũng không có lại giãy dụa, nửa sống nửa chết nằm nhoài trên lưng Thiên Long, bị mang vào Đế Thành.
Sau đó...
- Hồng Hoang Thiên Long đã hư hóa!! Thiên Long tộc, khẳng định các ngươi biết!! Đó là Đại Đạo Long Quỳ, cũng là tổ tông của Thiên Long tộc! Rốt cuộc Thiên Long tộc cũng có cơ hội sinh ra Long Đế mới, vậy mà các ngươi lại bỏ mặc? Thiên Long tộc, các ngươi còn có tôn nghiêm sao? Các ngươi là muốn triệt để biến thành phụ thuộc Cự Long tộc sao?
Tiêu Phượng Ngô vừa bị đưa tới Đế Thành thì đã lập tức kéo cuống họng tru lên, cái thanh âm này gọi một cái là vang dội, kêu một cái là đột nhiên, Long tộc áp giải bên cạnh đều không có kịp phản ứng, thanh âm đã vang vọng thật lớn trong khắp Đế Thành.
- Câm miệng cho ta!!
Thái Hư Cổ Long máu me khắp người lập tức cưỡng ép phong cấm hắn.
Kết quả Tiêu Phượng Ngô lại cuồng dã bộc phát, cưỡng bức đánh rách tả tơi phong cấm, tiếng gào thét to rõ lần nữa vang vọng trong Đế Thành:
- A!! Đồ vong tổ, mặt mũi Thiên Long tộc đều bị các ngươi làm cho mất hết!!
- Xé sống hắn cho ta!!
Sâu trong Đế Thành, Long Thần Ngao Lê thức tỉnh, ánh sáng tử kim sôi trào như biển, oanh động trong Đế Thành rộng lớn.
- Lão tử nói chuyện với Thiên Long tộc, ăn thua gì tới ngươi!! Thiên Long tộc, các ngươi đùa đều chết hết sao? Ta là tới gặp mặt cùng các ngươi, sao Cự Long tộc dám vượt quyền giết ta?
- Xem như các ngươi là một con chó giữ nhà của Cự Long tộc, thân thích tới, chủ nhân cũng phải ném chút xương cốt. Chẳng lẽ bây giờ Thiên Long tộc các ngươi ngay cả chó cũng không bằng sao?
Tiếng gào thét phách lối đến cực điểm, điên cuồng châm ngòi đến cực điểm, chọc giận tất cả Long tộc tại cả tòa Đế Thành.
Tiếng long ngâm tức giận vang vọng các ngõ ngách Đế Thành, tất cả Cự Long tộc cùng Thiên Long tộc đều đi ra.
- Ngao Tấn!! Ngao Tấn!! Ở đây ở đây ở đây, gia gia ở chỗ này!!
Tiêu Phượng Ngô nhìn thấy con Cửu Thủ Thiên Long của Thiên Long tộc kia, lập tức kéo cuống họng hô to.
- Buông hắn ra!!
Ngao Tấn cứ việc tức giận muốn chụp chết hắn, cũng không thể không giữ vững cường thế ở trước mặt Cự Long tộc.
- Buông hắn ra!!
Cự Long Ngao Lê cưỡng chế cơn tức giận, thét lên ra lệnh Thái Hư Cổ Long buông ra.
Ngay trước mặt Thiên Long tộc, hắn không tốt quét mặt mũi Ngao Tấn.
Tiêu Phượng Ngô thoát khốn, mãnh liệt đong đưa chiến khu Bỉ Mông của mình, thẳng tắp lồng ngực, nói với Ngao Tấn:
- Ta là nhận Hồng Hoang Thiên Long nhờ vả, đến đây mời các ngươi đến Thương Huyền đại lục, tranh thủ thời gian chuẩn bị một chút, có lời gì trên đường chúng ta nói.