- Ước định thời gian nhanh đến, ngài còn không đi Thiên Khải chiến trường? Một trận đại chiến như thế này, nếu như không thể tự mình tham dự trong đó, sẽ là tiếc nuối cả đời của ngài.
- Ta không có thời gian cùng ngươi nói nhảm, nói!! Tên điên Khương Nghị kia rốt cuộc có chủ ý gì?
- Chút tài mọn mà thôi.
An Minh Hề phản phúng.
- Tiểu Ma Nữ! Có phải ngươi cho rằng ta không dám giết ngươi hay không?
Hắc Ma Đế Quân chậm rãi đứng dậy, áp bách cường đại như hồng lưu lao nhanh, bao phủ cung điện, đánh thẳng vào huyết khí An Minh Hề.
- Ta cũng đã nói, vào cái thời khắc mà ta đồng ý tới đây, ta không có ý định còn sống trở về. Tuy nhiên...
An Minh Hề thản nhiên cười nói:
- Đều đã đến bây giờ, chúng ta đã thành công một nửa. Nếu như ngài giết ta, ngài tuyệt đối sẽ chôn cùng ta.
- Cuồng ngạo!!
- Đế Quân, để cho ta giết nàng?
Các Hắc Ma trong điện nhịn không được, một tiểu Ma Nữ nho nhỏ, dám tùy tiện ở trước mặt Đế Quân, đúng là không biết sống chết.
An Minh Hề vẫn không để ý đến cái gì, thanh âm hơi chậm, nhẹ nhàng nói:
- Ngài, vẫn là nên đến Thiên Khải xem một chút đi, bỏ qua, thật sự là tiếc nuối.
Hắc Ma Đế Quân đe dọa nhìn An Minh Hề, lạnh lùng nói:
- Nói, phía trên sẽ phát sinh cái gì?
An Minh Hề cười khẽ vài tiếng, thần bí nói:
- Lão bằng hữu ba mươi ngàn năm, đáng để cho ngài nói lời tạm biệt, nếu không gặp lại sẽ không có cơ hội.
Long Đế thành!
Ngày cuối cùng của tháng mười hai tại năm hai mươi lăm, Long Đế trong Long Điện tự mình tiếp kiến Tiêu Phượng Ngô.
- Lão nhân gia ngài còn ở lại chỗ này sao, còn không tranh thủ thời gian dọn dẹp một chút, đến Thiên Khải nhìn vở kịch lớn?
Tiêu Phượng Ngô không sợ long uy như đại dương mênh mông chút nào, kiêu ngạo ngẩn đầu lên, nhanh chân đi đến Long Điện tôn quý.
- Khương Nghị thật muốn đăng lâm Thiên Khải sau tháng một?
- Nếu không thì muốn như nào? Chúng ta đều mời thiên hạ chứng kiến, há có thể làm ẩu? Ngươi cho rằng chúng ta là các ngươi sao?
Chỉ một câu đã lập tức khơi dậy lửa giận trong Long tộc.
Long Đế trầm giọng nói:
- Hắn là lên Đăng Thiên Kiều trước? Hay là chiến Đế Quân trước?
- Đương nhiên là chiến Đế Quân!!
- Chỉ bằng bọn hắn?
- Hắc hắc, chỉ bằng bọn hắn!!
- Nói cho ta biết, đến tột cùng hắn đã xúi giục ai!!
Long Đế chậm rãi cuộn động thân rồng khổng lồ như dãy núi, cái đầu to lớn hướng phía Tiêu Phượng Ngô.
Tiêu Phượng Ngô vỗ vỗ lồng ngực:
- Lần này chúng ta tự mình đánh!!
Long Đế nhìn gần hắn một hồi, nói:
- Ta trao đổi cùng ngươi một cái bí mật. Ta tới trước, Tinh Linh Đế Quân đã bị khống chế.
Tiêu Phượng Ngô a một tiếng:
- Cái này gọi là bí mật? Ngươi đây đang dỗ dành cháu trai sao!!
- Kế hoạch châm ngòi của các ngươi đã thành công, nhưng cũng đã thất bại. Giữa tất cả các Đế Quân sinh ra ngờ vực vô căn cứ, cũng chia làm hai phe cánh, một phe là ta, Hắc Ma Đế Quân, Bắc Thái Đế Quân, một phe là Huyền Vũ Đế Quân, Bạch Hổ Đế Quân, Huyết Ma Đế Quân, Thái Sơ Đế Quân.
- Trải qua đề nghị của Bắc Thái Đế Quân, trận doanh này của chúng ta không được đăng lâm Thiên Khải, trận doanh kia của bọn hắn, là Chúa Tể cả tràng hành động.
- Sớm tại một tháng trước, bọn hắn thừa dịp Tinh Linh Đế Quân đăng lâm Thiên Khải đã khống chế nàng. Bây giờ thì đang chờ Khương Nghị tự chui đầu vào lưới.
- Ta không tin!! Bên trong Đế tộc chết Thánh Linh đều có thể biết, các ngươi hãm hại Đế Quân, bọn hắn có thể không biết??
- Huyết Ma Đế Quân giam cầm huyết mạch, Bạch Hổ Đế Quân tàn phá ý thức, Huyền Minh Đại Xà giam cầm linh hồn, Yên Diệt Đế Quân ngăn cách tất cả liên hệ của nàng với bên ngoài. Chỉ cần không giết chết nàng, bất cứ Tinh Linh nào của Tinh Linh Đế tộc cũng đều không cảm giác được tình huống của nàng.
Tiêu Phượng Ngô cứng thể hiện phách lối ở trên mặt, nhưng không có vội vã nói chuyện, trong đầu nhấc lên, lo lắng cho cục diện trước mắt.
Phân hoá rồi?
Đây cũng là việc Khương Nghị không nghĩ tới.
Nhưng, Tinh Linh Đế Quân có cánh cửa Hư Không cơ mà, há có thể bị khốn trụ??
Hoặc là, Long Đế đang nói dối!!
Hoặc là... ừm... Tinh Linh Đế Quân không mang theo cánh cửa Hư Không??
Long Đế đưa cái đầu to lớn tiến tới trước mặt Tiêu Phượng Ngô, răng nanh đều to như là ngọn núi, kinh hồn nhiếp phách:
- Bây giờ, nói cho ta biết tất cả kế hoạch của Khương Nghị, lại dùng trí tuệ của ngươi, thuyết phục ta... Đi hỗ trợ...
Tiêu Phượng Ngô lưu chuyển đôi mắt:
- Bây giờ Thiên Khải chỉ có bốn vị Đế Quân?
- Bốn còn chưa đủ?
- Hắc hắc...
- Ngươi cười cái gì?
- Hắc hắc, ngài thật sự nên đi lên xem một chút. Tin tưởng ta, nơi đó không chỉ là một vở kịch lớn, còn có thể trực tiếp ảnh hưởng đến vận mệnh của ngài.
Tiêu Phượng Ngô cười, cười đến mức vô cùng xán lạn.
Bắc Thái Đế Thành!
Bắc Thái Đế Quân đứng tại Đế Thành, ngóng nhìn Thiên Khải.
Theo thời gian tới gần, trong lòng càng là bất an.
Khương Nghị lại không có lên Đăng Thiên Kiều trước?
Thật chẳng lẽ muốn cùng chết với các Đế Quân tại Đăng Thiên Kiều?
Cái này hoàn toàn không hợp với lẽ thường.
Hoặc là Khương Nghị đang tìm đường chết, hoặc là đang có âm mưu lớn!
Lấy những gì hắn hiểu về Khương Nghị, khẳng định là âm mưu lớn, mà là còn là âm mưu cực lớn nữa!!
Hắn có thể cảm nhận được Hắc Ma Đế Quân cùng Long Đế đều còn đang ở Đế Thành của mình, không có bất kỳ dấu hiệu đăng lâm Thiên Khải gì.
Chẳng lẽ, bọn hắn không giảng hoà cùng Khương Nghị?
- Khương Nghị, rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?
Bắc Thái Đế Quân vừa bực bội vừa khẩn trương, tâm tình như vậy không nên xuất hiện ở trên người Đế Quân, huống chi lại còn ở trên thân Đế Quân ba mươi ngàn tuổi, nhưng giờ phút này lại đang kịch liệt cuồn cuộn trong lồng ngực của hắn.
Khương Nghị sẽ không tự tìm đường chết, đây là khẳng định!
Khương Nghị là có âm mưu, đây cũng là khẳng định!
Khương Nghị thậm chí có hi vọng đại thắng, đây cũng là khẳng định!
Nhưng...
Vấn đề ở đâu??
Tại trước mặt áp chế thực lực tuyệt đối như vậy, hắn lại có thể làm được những gì??
Bắc Thái Đế Quân có chút kiềm chế không được.
Bọn Bạch Hổ Đế Quân hoài nghi hắn cùng Khương Nghị mưu đồ bí mật, nhưng hắn biết mình không có!!
- Không được, ta phải đi Thiên Khải!
Bắc Thái Đế Quân đã chịu đủ!
Mặc kệ nơi đó phát sinh ngoài ý muốn gì, chỉ cần thực lực bọn hắn bên này đầy đủ thì đã có thể ứng phó.
Mà hắn, muốn đi bảo đảm 'thực lực đầy đủ'.