Thiên Hậu lấy huyết mạch cấu kết, tiếp đỡ liên hệ, lấy dung nạp khí hải, bí lực vô lượng diễn biến luân hồi bí lực.
Theo khế ước thành hình, thân thể hư của Thiên Hậu vô kịch liệt ba động, giống như nuốt cả một đầu Long Thần, sinh cơ bàng bạc, khí hải sôi trào, liên đới là đám Hồng Hoang Tổ Kỳ Lân đều nhận trùng kích, huyết mạch toàn thân nóng hổi xao động.
Ngao Minh nhanh chóng khô quắt, suy yếu, như muốn bị tươi sống quất chết, nhưng khi khế ước thành hình, một cỗ khí tức càng hùng vĩ càng cường thịnh từ bên trong huyết mạch cùng khí hải Thiên Hậu tuôn trào ra, phản hồi cho Ngao Minh. Thân thể Ngao Minh trước một khắc còn đau không muốn sống nhanh chóng như nắng hạn lâu ngày gặp trận mưa dài, thư sướng không nói ra được, vậy mà không nhịn được nhắm mắt lại, phát ra một tiếng ngâm khẽ, trên mặt đều không tự chủ lộ ra nụ cười mấy phần hạnh phúc.
- A...
Ngao Lê cùng Ngao Tấn phát ra nói nhỏ quái dị, mặt mũi tràn đầy ghét bỏ rút lui phía sau hai bước.
Nhưng Ngao Minh dừng lại không được.
Cảm giác sắp chết trước đó quá cường liệt, bây giờ cảm giác thư sướng lại quá bành trướng, đến mức thân rồng khổng lồ đều mềm ở nơi đó, tuỳ tiện hưởng thụ lấy cảm giác thoải mái cuộc đời đến nay đều không có thể nghiệm qua.
- Tới phiên ngươi!
Thiên Hậu khế ước Ngao Minh xong, quay đầu nhìn về hướng Ngao Tấn.
- Chờ một lát!!
Ngao Tấn lay động mãnh liệt chín cái đầu, phun ra bản nguyên khí tức, miệng mình cuốn lấy, phòng ngừa mình sau này cũng phát ra âm thanh khuất nhục.
Chín cái đầu của nó, nếu như toàn bộ than nhẹ, âm thanh kia... Chỉ sợ sẽ quanh quẩn trong Đế Thành một đoạn thời gian.
Nhưng...
Miệng nó thì cuốn lấy, cái mũi không có chắn, thanh âm thông qua xoang mũi cùng yết hầu cộng minh phát ra.
Sau khi khế ước hoàn thành, Thiên Hậu phản hồi huyết khí cùng năng lượng, loại cảm giác đặc biệt trở về từ cõi chết, trời hạn lâu ngày gặp mưa rào kia, mãnh liệt mà bành trướng, để nó hít một hơi thật sâu, sau đó... Chín đầu tề ngâm, kéo dài không suy.
Ngao Lê ở bên cạnh nhìn khuất nhục vừa thương xót phẫn hận không thể trước tiên để mình mê đi, sau đó lại khế ước.
Thiên Hậu trọn vẹn dùng hơn nửa ngày thời gian mới hoàn thành khế ước với ba đầu Long Thần.
Năng lượng cường đại không hề nghi ngờ kích phát tiềm lực Thiên Hậu, nhưng không thể toàn diện hư hóa như nguyện.
Một tầng cuối cùng này, thực sự thật quá khó khăn.
Tuy nhiên, long mạch hoàn toàn mới vào ở, kích thích Thiên Hậu đồng thời cũng kích thích ba đầu Long Thần, đến mức bọn chúng sau đó lại có loại... Cảm giác cũng không phải quá bết bát.
Sâu trong Sí Thiên giới.
Hướng Vãn Tình cùng Hướng Vãn Đồng, không có đi chứng kiến Thiên Hậu khế ước tại Đế Thành, mà gặp được tộc nhân Hướng gia bị Khương Nghị mang về.
Gia tộc từng phân liệt tại Vạn Đạo Đế Thành, rốt cuộc lúc này đoàn tụ. Nhưng, hồi tưởng trận phân biệt trước kia, lại nhìn cục diện trước mắt, trong lòng bọn họ đều ngũ vị tạp trần.
Lão Hồ Vương đứng ở phía sau tộc nhân đều rũ cụp lấy đầu, không dám nhìn tộc nhân đối diện. Mười năm, bọn hắn ở Đế Thành trải qua cũng không tốt, hoặc là nói thật không tốt. Mặc dù gia nhập Đế Thành tôn quý nhưng không có đạt được chút nào lễ ngộ, ngược lại bởi vì Cung Như Ngọc, khắp nơi bị áp chế, không tự do, không được tự nhiên, rất uất ức.
Mà vì cục diện hòa hoãn, lão Hồ Vương thậm chí chọn lựa rất nhiều mỹ mạo nữ tử đi thân cận một ít công tử trưởng lão.
Nhưng trước khi cuộc chiến Thiên Khải phát sinh, bọn hắn chí ít còn cho rằng bọn họ trải qua càng tốt hơn so với bọn người Hướng Vãn Tình, bởi vì kết cục Thiên Khải cuộc chiến cơ bản đã định, Khương Nghị một phương chắc chắn sẽ thua, bọn người Hướng Vãn Tình bị thảm tao tàn sát, hài cốt không còn.
Nhưng ai có thể nghĩ đến...
Bị bại lại là Đế tộc!!
Hướng Vãn Tình và các tộc nhân từ đầu đến cuối không bị bọn hắn xem trọng theo Khương Nghị đại thắng, triệt để xoay người.
Bây giờ Khương Nghị không chỉ có toại nguyện trở thành chủ nhân Thương Huyền, càng trở thành chủ nhân thế giới, Chúa Tể vận mệnh thiên hạ vạn tộc, bao gồm cả Long tộc!
- Mặc cho xử trí.
Hướng U Mộng nhắm mắt lại, làm xong chuẩn bị bị nhục nhã cùng đùa cợt.
Nàng không hối hận con đường mình lựa chọn, chỉ là không có thấy rõ phương hướng lịch sử thủy triều lao nhanh, nhưng loại phương hướng này, ai có thể thấy rõ? Chỉ là một trận đánh cược cược mà thôi.
Người khác cược thắng, nàng thua cuộc.
Có chơi có chịu! Mặc cho xử trí!
- Khương Nghị đã làm cam đoan. Xử trí đối với các ngươi, do chúng ta toàn quyền làm chủ, hắn không làm bất kỳ can thiệp nào.
Hướng Vãn Đồng mở miệng, không có tư thái người thắng. Dù sao cũng từng là ân sư mình, cũng là tộc nhân mình.
Hướng U Mộng từ từ nhắm hai mắt, không có lên tiếng.
Hướng Vãn Đồng hơi chút trầm mặc, thở dài, nói:
- Thật vui mừng, các ngươi cũng còn còn sống... Ân... Hoan nghênh về nhà...
Hướng U Mộng còn tưởng rằng mình nghe lầm, mở mắt ra nhìn về phía Hướng Vãn Đồng.
Các tộc nhân sau lưng Hướng U Mộng lần lượt ngẩng đầu, khó có thể tin.
- Chúng ta đồng tông đồng tộc, chỉ là lý niệm khác biệt, tạm thời tách ra, không phải kẻ địch, càng không phải kẻ thù. Lúc ấy ta nói qua, ta đang tìm kiếm con đường thứ hai cho Hướng gia, rất vinh hạnh, ta tìm được.
Hướng Vãn Đồng chủ động buông xuống khúc mắc, thể hiện thái độ.
Hướng Vãn Tình mặc dù có chút cảm xúc, nhưng đối mặt đám trưởng bối cùng tộc nhân, nàng thực sự bày không ra tư thái cao ngạo đi chế nhạo cùng trừng phạt.
Hướng U Mộng khẽ nhíu mày, không thể tưởng tượng nổi Hướng Vãn Đồng vậy mà tính như vậy.
Hướng Vãn Đồng nói:
- Nơi này có rất nhiều chỗ ở, các ngươi có thể ở gần đó, chờ thích ứng hoàn cảnh, lại ở một chỗ cùng chúng ta.
Hướng U Mộng cau mày, lẳng lặng nhìn Hướng Vãn Đồng hồi lâu, xác định không phải đang nói đùa, sắc mặt hơi chậm, khôi phục tư thái thanh ngạo bình thường.