Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 3117 - Chương 3113: Đại Chiến Lại Nổi Lên

Đan Hoàng Võ Đế Chương 3113: Đại chiến lại nổi lên

Khi U Linh Đại Đế nói chuyện, Đông Hoàng Như Ảnh ngủ say phía trước cánh cửa Hư Không toát ra vẻ mặt đau đớn, giống như bị vây ở trong cơn ác mộng nào đó, đang trải qua một loại chiến đấu nào đó, thừa nhận một loại tàn phá nào đó, sau đó... Nàng kích hoạt lên linh văn, hai tay mở ra đường hầm hư không, giống như muốn làm một chuyện loại nào đó xa nhau.

Khương Thương gầm thét:

- Thứ giả thần giả quỷ, tiểu gia ta đang nói chuyện cùng ngươi.

- Người nơi này thân kinh bách chiến, nguy hiểm gì không có trải qua, còn đến phiên ngươi uy hiếp?

- Ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám làm tổn thương bất cứ người nào nơi này, thiên hạ này mặc dù lớn, tuyệt đối không cho ngươi chỗ dung thân.

U Linh Đại Đế nói:

- Hài tử, tuổi ngươi vẫn còn rất trẻ, ta đã khống chế chín tòa cánh cửa Địa Ngục, khống chế Thái Âm Thần Viêm, thiên hạ này đối với ta mà nói, tuyệt đối có đất dung thân —— Cửu U thâm không!

- Hư Không Đế Quân, ta có thể cho ngươi thời gian cân nhắc, nhưng một phút đồng hồ, một cái mạng, từ Đông Hoàng tộc bắt đầu, xin mời thận trọng.

- Ngươi giết chết thử một người cho ta một chút? Ta còn không phục! Từ đâu xuất hiện, há miệng ngậm miệng liền muốn đồ thành.

Khương Thương gầm thét thiên địa, hai cánh cuồng kích, nhấc lên mênh mông khung trời nổi sóng chập trùng, ánh mắt của hắn lăng lệ, tìm kiếm thân ảnh Đại Đế thần bí.

Thanh âm không còn xuất hiện, rõ ràng bắt đầu tính thời gian.

Thôn Thiên Ma Hoàng nhìn người bên trong xung quanh Đế Thành ngủ say, Hư Vô Chiến Khu kịch liệt ba động. Mặc dù không tin tên quỷ bí kia thật có thể giết chết tất cả mọi người, nhưng, dù giết chết một số người đã đủ uy hiếp được bọn hắn.

Nhất là Đông Hoàng tộc, họ không chỉ là ân nhân Khương Nghị, càng là ân nhân toàn bộ Thương Huyền.

Không có Đông Hoàng tộc, tuyệt đối sẽ không có Khương Nghị hôm nay, lại càng không có Thương Huyền bây giờ.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, Đông Hoàng Như Ảnh hãm sâu vào ác mộng, khó mà tự kềm chế, toàn thân phun trào năng lượng không gian càng ngày càng bành trướng, bộ phận hư vô kịch liệt phồng lên, nàng như đang làm xong chuẩn bị tự bạo bên trong chiến trường ác mộng.

Cùng lúc đó, Đông Hoàng Càn, Đông Hoàng Toại, Đông Hoàng Lăng Tuyệt, Đông Hoàng Như Yên mấy người, tất cả Không Võ Đông Hoàng tộc đều kích hoạt lên linh văn ở trong giấc mộng, giống như lâm vào mộng cảnh cùng nhau, nghênh đón chiến tranh thảm liệt.

- Đáng chết! Đi ra!! Ngươi đi ra cho ta!

Khương Thương lo lắng gầm thét, gào thét thiên địa, nhưng hắn chưa bao giờ gặp tình huống như vậy, hoàn toàn không biết ứng phó như thế nào.

Hô hấp Thôn Thiên Ma Hoàng dồn dập, trong lúc nhất thời cũng không nghĩ ra biện pháp thích hợp.

- Không... Không không... Khương Nghị! A...

Đông Hoàng Như Ảnh đột nhiên phát ra tiếng la tuyệt vọng trong cơn ác mộng, từ linh hồn đến huyết nhục, năng lượng không gian sôi trào trong nháy mắt. Không gian cuồn cuộn, thiên địa gợn sóng, mênh mông Đế Thành đều nhận trùng kích kịch liệt.

Khương Thương, Thôn Thiên Ma Hoàng hãi nhiên biến sắc, nhìn lại trong sâu nhất Đế Thành.

Đang thời khắc mấu chốt này, bên trong cánh cửa Hư Không phát ra một tiếng ung dung thở dài.

- Ta có thể lại nhìn Thương Huyền một chút, có thể nhìn thấy thời đại này bình định, đã không tiếc.

Thanh âm Hư Không Đế Quân phiêu miểu trầm thấp theo không gian gợn sóng, truyền ra bên ngoài thiên địa.

- Hư Không Đế Quân, không nên vọng động!! Chúng ta... Chúng ta...

Thôn Thiên Ma Hoàng theo bản năng hô to, lại nói không ra biện pháp giải quyết.

- U Linh Đại Đế, ta sẽ chịu chết, xin mời tuân thủ ước định.

Hư Không Đế Quân xuyên thấu qua hư không triều cường, cuối cùng nhìn thiên địa mênh mông, tự hành xóa đi sợi hồn niệm phong tồn kia.

- Đi tốt. Lần này, Thương Huyền sẽ không chết nhiều thêm một người.

U Linh Đại Đế cảm giác vô cùng mẫn cảm đối với ý thức cùng linh hồn, có thể xác định Hư Không Đế Quân xác thực biến mất.

- Chết rồi?? Hư Không Đế Quân!!

Khương Thương cùng Thôn Thiên Ma Hoàng đều có loại cảm giác hoảng hốt không chân thực, nói chết thì chết? Hư Không Đế Quân mặc dù chỉ là sợi linh hồn, nhưng... Cứ thế mà chết đi? Ngủ say ba mươi ngàn năm, trở về nhìn, chết rồi?

- Man Hoang Đế Tổ muốn tới, các ngươi chuẩn bị sẵn sàng, tiếp tục chiến đấu chưa xong trước đó.

- Mặc kệ kết quả như thế nào, ta tuân thủ ước định, không động vào bất luận kẻ nào bên trong Sí Thiên giới cùng Đế Thành.

- Nhưng nếu như các ngươi bại, chúng ta sẽ mang đi cánh cửa Hư Không.

Thanh âm U Linh Đại Đế quanh quẩn thiên địa, rõ ràng quanh quẩn bên tai Khương Thương cùng Thôn Thiên Ma Hoàng. Mà Đông Hoàng Như Ảnh, Đông Hoàng Càn, Đông Hoàng Toại, liên tiếp đứng dậy, tế lên đồ đằng, khống chế cánh cửa Hư Không, rời khỏi Đế Thành. Bọn hắn đều đắm chìm trong mộng cảnh, thế giới nơi đó cần bọn hắn thôi động Hư Không cánh cửa, cho nên bọn hắn... Làm theo...

Khương Thương muốn ngăn cản, nhưng ba vị Thần Linh Không Gian cường lực khống chế để cánh cửa Hư Không nhấc lên bão tuyết giống như triều dâng to lớn, nhanh chóng biến mất giữa thiên địa.

- A a a!!

Khương Thương cuồng loạn gầm thét, nôn nóng tức giận trước nay chưa từng có. Ngắn ngủi vài phút mà thôi, biến cố tới quá đột ngột, quá cường liệt. Hắn vậy mà trơ mắt nhìn Đế Thành bị uy hiếp, Hư Không Đế Quân chịu chết, mấy người Đông Hoàng Như Ảnh đều mang cánh cửa Hư Không đi.

Mặc dù Khương Nghị trước khi đi không nói giao Đế Thành cho hắn trông coi, nhưng cũng là đến bắt chuyện qua.

Kết quả...

Kết quả!!

Khương Thương thể hiện từ dữ tợn trở nên vặn vẹo, hai tay gắt gao nắm chặt, gân xanh từ mu bàn tay lan tràn ra cánh tay, khóe miệng run run, lộ ra miệng đầy răng nanh.

Thôn Thiên Ma Hoàng cũng rất ít không có tức giận như vậy, Hư Vô Chiến Khu kịch liệt nhúc nhích, giống như muốn nuốt vào toàn bộ thiên địa.

U Linh Đại Đế phiêu miểu bên ngoài thiên địa, thông qua sóng ý thức kỳ diệu quan sát Khương Thương cùng Thôn Thiên Ma Hoàng trong Đế Thành trước mặt.

Đây là hai mục tiêu hắn không có để lại ấn ký.

Đối với Thôn Thiên Ma Hoàng tồn tại, kỳ thật hắn vẫn luôn biết, chỉ là tại lúc hắn rời khỏi, Thôn Thiên Ma Hoàng vẫn gửi ở trong linh hồn thân thể Tịch Nhan, lúc ấy không có để ý.

Không nghĩ tới, sau khi hắn rời khỏi, hồn phách ba vạn năm trước vậy mà trùng sinh.

Bình Luận (0)
Comment