Nhưng bất luận nàng cố gắng như thế nào, hắc ám đều không có bất cứ ba động gì, chớ nói chi đốt ra thứ gì.
Triệu Thanh Duẫn càng ngày càng sốt ruột, không phải nàng định lực không đủ, mà là đầu đau muốn nứt, rõ ràng cảm nhận được U Linh Đại Đế đang theo nơi này nhanh chóng tới gần.
- Đốt cho ta! Đốt cho ta!
Triệu Thanh Duẫn không muốn phí công nhọc sức. Cố nén đau đớn điên cuồng phóng thích ra Thái Âm Cực Diễm. Nàng nhấc lên nguy hiểm đắc tội U Linh Đại Đế, gian nan truy tung đến nơi đây, nếu như không thu hoạch được gì, chẳng phải không có chút ý nghĩa nào? Từ khi nàng đạt được đế cốt, mỗi lần gặp được nguy cơ đều có thể biến nguy thành an, nàng tin tưởng vững chắc lần này khẳng định cũng là một loại nào đó bảo bối, có thể làm cho nàng trở nên càng cường đại.
Bất luận kiếp trước hay đương thời, nàng kiên trì tín ngưỡng chính là một mực nắm chặt bất luận kỳ cơ duyên gì.
Ầm ầm...
Thái Âm Cực Diễm kịch liệt sôi trào, khí tức âm sâm cùng thần uy kinh khủng cuồn cuộn thâm không, liên miên bất tuyệt.
Triệu Thanh Duẫn nhìn lại phương hướng U Linh Đại Đế, hơi chần chờ, cắn răng quyết định phóng thích Luân Hồi Đại Táng. Nàng muốn nhờ uy lực và năng lượng kinh khủng của luân hồi táng diệt, phá hủy mảnh thâm không nhìn như bình tĩnh, móc ra đồ bên trong. Nếu như bên trong là Tịch Nhan, vừa vặn cùng một chỗ mai táng.
Bảo bối thần bí cùng Luân Hồi đồ đằng đều thuộc về nàng.
Nhưng, ngay thời điểm nàng đang muốn thả tay đánh cược một lần, hắc ám đột nhiên sụp đổ, xuất hiện vực sâu kinh khủng, Thái Âm Cực Diễm chảy ngược, như đại dương mênh mông ngược dòng, thanh thế to lớn đến bạo động. Một đóa hoa mỹ lệ thần bí cỡ lớn, không nhìn lấy Thái Âm Cực Diễm đáng sợ, vọt ra từ trong bóng tối sụp đổ.
Nó quá lớn, giống như hòn đảo trấn thủ thâm không, tràn ngập khí tức cổ lão mà thần bí.
Nó quá đẹp, như là sáng tỏ Thâm không vô tận, mang đến mấy phần thanh lệ cho Luân Hồi đại đạo.
Luân Hồi Hoa nở rộ, luân hồi ba động kinh khủng mãnh liệt lao ra, đánh thẳng vào hắc ám, lật ngược Triệu Thanh Duẫn.
Nhuỵ hoa như rừng, một nữ tử sáng long lanh mở ra hai mắt sâu thẳm, đôi mắt nổi lên tầng tầng gợn sóng, nhìn thấu hắc ám vô tận, nhìn hết chúng sinh luân hồi. Trên da thịt óng ánh của nàng lóe ra phù văn quỷ dị, phù văn cổ lão mà thần bí giống như chú ngữ, lại như minh văn, trong lúc phất tay như có thể rung chuyển Luân Hồi đại đạo.
Chín tòa cánh cửa Địa Ngục nhất cử tránh thoát Triệu Thanh Duẫn trói buộc, sôi trào cuồn cuộn tử vong khí tức, rơi xuống trên cánh hoa. Bọn chúng hùng vĩ mà kinh khủng giờ phút này vậy mà cực kỳ giống thần tử triều kiến hoàng chủ.
Chính là Tịch Nhan!
Thân thể tái tạo bên trong Luân Hồi Hoa, hóa thân Luân Hồi Quỷ Hoàng, thụ Tử Vong cánh cửa sai khiến, tiếp quản Cửu U thâm không.
- Ngươi...
Triệu Thanh Duẫn chật vật ổn định, trong ánh mắt lắc lư là đóa hoa to lớn vô biên, trong ánh mắt tập trung nữ tử thần bí trong nhụy hoa.
Tịch Nhan?
Đó là Tịch Nhan?
Nàng đây là đạt được cơ duyên gì?
Đóa Luân Hồi Hoa này là cái gì, vậy mà có thể xúc động Luân Hồi thâm không, vậy mà có thể hồi hộp Luân Hồi Đại Táng của nàng?
- Triệu Thanh Duẫn?
ý Thức Tịch Nhan khôi phục thanh minh, thấy được nữ tử nơi xa mặt mũi tràn đầy kinh sợ.
Trùng hợp như vậy sao?
Nữ tử bị Khương Nghị hận thấu xương vậy mà đứng ở trước mặt nàng như thế rồi?
Tịch Nhan mặc dù không thế nào để ý tới chuyện Hư Không Đế Thành, nhưng một ít chuyện cũng nên biết.
Ví dụ như, Khương Nghị đang suy nghĩ tất cả biện pháp tiến vào Cửu U thâm không bắt Triệu Thanh Duẫn, thậm chí không tiếc chờ đợi Thiên Hậu xưng đế.
Kết quả...
Nữ tử này ngay ở chỗ này?
- Tịch Nhan, ngươi đạt được cơ duyên gì?
Triệu Thanh Duẫn cảnh giác, chấn kinh, tham lam, càng tức giận. Đóa hoa thần bí này khẳng định có ý nghĩa phi phàm, vậy mà có thể làm cho chín tòa cánh cửa Địa Ngục quy thuận, mà Tịch Nhan xuất hiện từ trong nhụy hoa, giống như tân sinh, vậy mà tản ra khí tức để nàng hồi hộp.
Đây coi là cái gì?
Đây là cơ duyên gì?
Thiên Hậu, Đông Hoàng Như Ảnh những thứ kia có thể được đến đại cơ duyên còn chưa tính.
Nữ tử không có chút nào cảm giác tồn tại này vậy mà cũng nhận được đại cơ duyên rồi?
Còn ở trước mặt nàng!!
Tại lĩnh vực nàng khống chế??
Đây là lão thiên đang nhục nhã nàng sao?
- Ta đang hỏi ngươi, ngươi được cơ duyên gì? Nói chuyện!!
Triệu Thanh Duẫn tức giận rống to, Luân Hồi Đại Táng vừa mới đè xuống ầm vang phóng thích. Hắc ám vô tận, mênh mông Cửu U, trong chốc lát nổi lên gợn sóng mãnh liệt, số lượng lớn vong hồn đang luân hồi nhận trùng kích, phát ra tê khiếu thê lương, như muốn cưỡng ép chôn vùi.
- Nữ tử ác độc!
Minh văn toàn thân Tịch Nhan lập tức nở rộ vạn trượng ánh sáng, Luân Hồi Hoa ù ù lắc lư, vậy mà cưỡng ép nắm trong tay Luân Hồi thâm không.
Nàng vẫn là cảnh giới Thần Linh, không đủ để dẫn động pháp tắc, nhưng Luân Hồi Quỷ Hoàng làm người canh giữ hàng đầu U Minh Địa Ngục, làm người bảo vệ Sinh Tử Lưỡng Giới, có được năng lực cực kỳ đặc thù, đó chính là thông qua minh văn, xuyên suốt cánh cửa Tử Vong, thông qua cánh cửa Tử Vong, tiếp dẫn Luân Hồi Pháp Tắc!
Triệu Thanh Duẫn cưỡng ép thả ra Luân Hồi Đại Táng, bị Tịch Nhan cưỡng bức ngăn chặn.
Mặc dù vẫn có rất nhiều vong linh bị cưỡng ép chôn vùi, mặc dù Luân Hồi đại đạo nổi lên bạo động mãnh liệt, mặc dù... Mặc dù...
Nhưng Triệu Thanh Duẫn giờ phút này toàn lực thả ra Luân Hồi Đại Táng, kém xa một phần mười đỉnh phong, chớ nói chi tổn thương đến Tịch Nhan bây giờ.
Tịch Nhan không nói nhảm cùng với nàng ta, chống cự Luân Hồi Đại Táng đồng thời phất tay thao túng chín tòa cánh cửa Địa Ngục.
Oanh!!
Rầm rầm rầm!!
Chín tòa cánh cửa Địa Ngục liên tiếp dâng lên, tầng tầng mở ra tại thâm không.
Một tòa kết nối một tòa, một tòa xuyên suốt một tòa, phía dưới Luân Hồi Pháp Tắc trùng kích, chín tòa cánh cửa Địa Ngục cưỡng ép oanh mở chín đầu Luân Hồi đại đạo, lẫn nhau điệp gia, hỗ trợ lẫn nhau, lấy uy lực vô thượng và năng lượng trùng kích Triệu Thanh Duẫn, cưỡng ép rời khỏi Cửu U thâm không.
Mục tiêu, Thương Huyền, Hư Không Đế Thành!