- Dực Thần tộc lại có bảy mươi hai pho tượng Thập Dực, cái này thật đúng là ngoài ý muốn, không biết Đế tộc cùng Thần tộc Thiên Mạch tinh nơi đó có biết chuyện này hay không.
Kim Như Ngọc đứng bên cạnh một vị nam tử làn da màu vàng óng mái tóc dài vàng óng tròng, mắt màu vàng óng, cũng mặc trường bào màu vàng.
Toàn thân hắn tản ra kim quang tôn quý, giống như pho tượng hoàng kim đổ bê tông, bộ dáng tinh mỹ tuyệt luân, khí chất uy nghiêm cao ngạo.
Hắn là Thần Tôn Kim Nguyệt Đế tộc, Kim Minh.
Năm năm trước vừa mới viễn chinh trở về, mặc dù không có thu hoạch vang dội như Dirent, nhưng cũng coi là một trận viễn chinh thắng lợi. Những năm nay đang chỉnh đốn trong tộc, không nghĩ tới bắt gặp một vở kịch đặc sắc như thế này.
Kim Như Ngọc bán sạch tất cả tài sản cùng Linh Bảo miễn cưỡng tiếp cận hơn sáu triệu tinh thạch, sau khi đó mượn hơn ba triệu tinh thạch từ Kim Minh, ở trong cơ sở ngàn vạn tinh thạch của Đế tộc, miễn cưỡng kiếm ra hai mươi triệu.
Mặc dù Kim Như Ngọc đang nhìn phương xa, nhưng tầm mắt luôn một bộ cụp xuống, nhìn như lười biếng, kì thực cực độ lạnh nhạt, là một loại cao ngạo miệt thị chúng sinh bẩm sinh.
- Bọn hắn chỉ là muốn bảo vệ được đồ bọn hắn có được từ hội đấu giá, tuyệt đối không dám cứng rắn đoạt thứ người khác đập xuống, nếu không chính là tự tìm đường chết.
- Chiến trường của chúng ta chỉ là ở trong hội đấu giá! Không cần để ý tới bọn hắn phô trương thanh thế.
Kim Minh liếc mắt Kim Như Ngọc mỹ lệ tôn quý bên cạnh, cười nhạt nói:
- Cũng không giống như ngươi. Viễn chinh thắng bại, không ở chỗ năng lực, càng nhiều là vận khí, ngươi không cần quá mức chú ý. Huống chi, trước đó ngươi liên tục ba lần viễn chinh đều đại hoạch toàn thắng. Đế tộc không thể nào bởi vì lần này thất bại, gạt bỏ toàn bộ công tích của ngươi.
Dưới mi mắt Kim Như Ngọc cụp xuống, tròng mắt màu vàng óng lấp lóe ý lạnh:
- Dực Thần tộc đã là Thần tộc đầu tiên, nếu như còn muốn lại hướng lên một bước, thế tất nhận bị bảy đại Đế tộc Thiên Mạch cảnh giác, cũng sẽ gây nên địch ý của tất cả Thần tộc Thiên Mạch. Coi như bọn hắn trở lại Thiên Mạch tinh, cũng thế tất dẫn phát họa diệt tộc.
- Chiến tranh lúc nào cũng có thể bộc phát.
- Bây giờ, ta chỉ cần Đế Tổ an bài nô lệ Dực Nhân cho ta.
- Chờ sau khi chiến tranh bộc phát, chúng ta lại đoạt lại.
Kim Minh cười:
- Đây mới là Kim Như Ngọc ta biết. Tuy nhiên Dực Thần tộc đại động can qua như vậy, khẳng định là đều nhất định phải được đối với ba vị Tổ Thần, ngươi phải làm chuẩn bị cho tốt.
Kim Như Ngọc nói:
- Dực Thần tộc cuối cùng chỉ là Thần tộc, có thể gom góp ngàn vạn tinh thạch đã là cực hạn, có nhiều hơn cũng sẽ không vượt qua hai mươi triệu! Bọn hắn là hai mươi triệu, ta cũng là hai mươi triệu, còn đoạt không xuống một tên? Hừ!
Kim Minh nói:
- Ý của ta là, phải đề phòng Đế tộc khác nhúng tay. Cảm thấy hứng thú đối với ba vị Tổ Thần cũng không chỉ là hai nhà chúng ta.
Kim Như Ngọc trầm mặc một lát, phân phó dưới trướng, nói:
- Đại biểu Lam Nguyệt tộc cùng Huyết Nguyệt tộc, gọi họ qua.
Lam Nguyệt tộc, Thần tộc Thiên Võ đại lục, cũng là Thần tộc phụ thuộc Kim Nguyệt tộc.
Bọn hắn không thuộc về tinh cầu này, mà đến từ một tinh cầu cấp Đại Đế sâu trong vũ trụ, bị buôn bán đến nơi đây dựa vào Kim Nguyệt Đế tộc, sau đó tách ra, sáng lập Thần tộc.
Bọn hắn có hình thể to lớn, còn nhỏ đã có mười mấy mét, trưởng thành càng có thể đạt tới trăm mét, bọn hắn có huyết dịch màu lam đặc biệt, có được năng lực tự lành cực mạnh, cũng có thể mượn dẫn uy lực tinh thần.
Huyết Nguyệt tộc, tộc đàn dị biến của Kim Nguyệt tộc, sau khi chia ra, sáng lập Thần tộc mới. Ban đầu đối kháng cùng Kim Nguyệt tộc, sau này trải qua Kim Nguyệt tộc cố gắng mười mấy đời, rốt cuộc cũng hoàn thành kết minh.
Bọn hắn truyền thừa bộ phận bí thuật Kim Nguyệt tộc, vô cùng cường hãn, càng quan trọng hơn là, Huyết Nguyệt tộc tính tình bạo ngược, tàn nhẫn giết chóc, đây cũng là nguyên nhân Kim Nguyệt tộc lúc ấy đuổi bọn hắn ra ngoài.
Kim Nguyệt tộc cao quý, không dung được bầy dã thú này!
- Hai tộc kia hẳn đều có hai ba trăm vạn tinh thạch, đến lúc đó mời bọn họ hỗ trợ.
Khi Kim Minh nói chuyện, đột nhiên chú ý tới mấy bóng người đi ra trong tửu lâu phía trước:
- Denia, cháu gái bảo bối của Dirent.
Dirent lần này viễn chinh lập công lớn, không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là sẽ trở lại Đế tộc tu dưỡng mười năm tám năm, trong khoảng thời gian tiếp theo, hắn chính là người chủ trì đầu tiên của Tam Sinh Đế tộc, nói không chừng Denia có thể nhận bồi dưỡng trọng điểm, xông đến cảnh giới Thánh Hoàng.
Kim Như Ngọc chỉ thản nhiên liếc mắt, không có để ý nha đầu hậu bối, chỉ là vừa nhìn sang, lại ngoài ý muốn phát hiện một đạo thân ảnh đặc thù:
- Là hắn?
- Ngươi thấy người nào?
Kim Minh thuận ánh nhìn đi qua, còn tưởng rằng là đại biểu Đế tộc nào đến.
- Nhân tộc trước mặt Kim Như Ngọckia. Ta gặp được ở bên ngoài.
Kim Như Ngọc càng nhìn càng kỳ quái.
Sau khi Kim Minh chú ý tới, ánh mắt cũng chầm chậm thay đổi.
Máu!
Huyết dịch ba động vô cùng đặc biệt!
Nguyên thủy mà tinh khiết.
Đặc biệt mà bành trướng.
Giống như ẩn chứa năng lượng cực kỳ cường hãn.
Kim Nguyệt tộc bọn hắn vô cùng mẫn cảm đối với huyết dịch, nhất là huyết dịch quý giá mà đặc thù.
Kim Như Ngọc lúc ấy tại thâm không chỉ tùy tiện nhìn một chút, không có rất để ý, cách bình chướng ngân nguyệt cũng không có tra xét rõ ràng. Nhưng bây giờ... Nàng nhìn một chút, huyết dịch lạnh cả người vậy mà nóng lên, một loại khát vọng đã lâu sinh sôi ở trong lòng.
Kim Minh nhìn một chút, hô hấp đều trở nên dồn dập.
Đột nhiên, Kim Như Ngọc cùng Kim Minh đều giật mình tỉnh lại, ánh mắt khôi phục thanh minh, cũng đều không hẹn mà cùng nhìn lẫn nhau.
Đây là máu gì?
Vậy mà để bọn hắn chỉ nhìn liền xao động.
- Ta đi chào hỏi Denia.
Kim Minh liếm liếm đầu lưỡi, lộ ra nụ cười quỷ dị.
- Cùng đi chứ.
Kim Như Ngọc nhìn chằm chằm thân ảnh đi ở trên đường kia, dưới mí mắt cụp xuống, hai tròng mắt màu vàng óng kia lóe lên khát vọng cùng chờ mong ít khi có.