- Tinh vực trước đó sao? Quên rồi. Chúng ta đã lưu lạc tại thâm không trên trăm năm.
- Nếu như không có vũ khí đặc thù, Thần Linh lang thang thâm không cực hạn tựa như là mười năm, cho dù có vũ khí đặc thù, có đầy đủ tài nguyên, cũng rất khó lang thang tại thâm không vượt qua năm mươi năm.
- Ta có Kim Ô, có thể chiếu rọi thâm không, ta có Tinh Thần Thần Khí, có thể vượt qua thâm không. Nếu như ngươi chạy tới chỗ ta, muốn biết bí mật của ta...
Khương Nghị mỉm cười, nói:
- Không thể trả lời.
Kim Minh nhìn Denia, hỏi:
- Hắn là bằng hữu của Đế tộc các ngươi?
Denia đoán được mục đích của Kim Minh:
- Không phải!
Kim Minh nhẹ gật đầu, nếu không phải bằng hữu của Tam Sinh Đế tộc, vậy thì dễ làm rồi.
- Không cần có lo lắng.
- Ta là Thần Tôn của Kim Nguyệt Đế tộc, Kim Minh. Muốn kết giao bằng hữu với ngươi, có thể nể mặt hay không?
- Ta còn có việc phải xử lý, hôm nào đi.
- Hôm nào là ngày nào?
- Vào cái ngày ta rảnh đó.
- Vào cái ngày ngươi có rảnh đó lại là ngày nào? Kim Minh ta thành tâm kết giao bằng hữu với ngươi.
- Sau khi hội đấu giá kết thúc.
- Khoảng cách hội đấu giá còn một tháng nữa, trong một tháng đều rút không ra được thời gian một bữa cơm? Ngươi xem thường Kim Minh ta, không hy vọng kết giao bằng hữu cùng ta?
Trên khuôn mặt Kim Minh từ đầu đến cuối vãn luôn mang theo ý cười nhạt, phối hợp với dung nhan anh tuấn, khí chất tôn của hắn, rất dễ dàng để cho người ta sinh ra cảm giác thân cận, chỉ là bên trong đôi con mắt màu vàng óng kia lại hiện ra điểm điểm ý lạnh.
Denia cố ý đứng ở bên cạnh, cũng muốn nhìn xem người này đối phó Kim Minh thế nào!
Kim Nguyệt Đế tộc mặc dù nhìn lập lòe kim quang, mỹ mạo lại tôn quý, nhưng cũng không phải dễ trêu!
Khương Nghị cười nhạt một tiếng:
- Chuyện kết giao bằng hữu này, hẳn là phát ra từ trong tâm. Nếu như ép buộc, vậy thì không phải kết giao bằng hữu. Chờ tin tức của ta đi, ta sẽ dành thời gian tìm các ngươi.
Kim Minh rủ tầm mắt xuống, ngăn cản Khương Nghị đang muốn rời khỏi:
- Lời này có ý là, ngươi không muốn kết giao bằng hữu cùng ta?
- Xem ra ngươi đã hiểu.
- Ta hiểu, chính là ngươi từ chối! Ha ha, ta cho rằng tất cả người lưu lạc thâm không đều càng có thể thấy rõ tình thế. Ngươi không phải bằng hữu của Tam Sinh Đế tộc, lại từ chối làm bằng hữu cùng Kim Nguyệt Đế tộc ta, nói cách khác... Ngươi chỉ là một người xa lạ trong tòa thành này.
- Nếu như thế này, ta cũng không cần phải khách khí cùng người xa lạ ngươi đây nữa.
Kim Minh cười khẽ, cho ngươi cơ hội, ngươi không biết lợi dụng.
Trí thông minh này lại còn có thể lang thang thâm không?
Khương Nghị cũng cười:
- Làm sao không khách khí?
Kim Minh chỉ chỉ mình, vừa chỉ chỉ Khương Nghị:
- Ta là Đế tộc, ngươi là người lưu lạc, ở tinh cầu này, chúng ta có thể quyết định vận mệnh của các ngươi.
- Cho nên?
- Ta muốn máu của ngươi!
- Khó mà làm được!
- Nếu như ngươi là bằng hữu của ta, ta sẽ dùng phương pháp tương đối khách khí, thỉnh cầu ngươi! Nhưng ngươi từ chối lời mời của ta, thì phải tiếp nhận việc ta không khách khí!
Kim Minh đe dọa nhìn Khương Nghị, nếu không phải bằng hữu của Tam Sinh Đế tộc, hắn hoàn toàn không có gì để phải lo lắng.
Khó có được đụng phải huyết mạch tốt như vậy, hắn chắc chắn phải có được!!
- Ha ha...
Khương Nghị cười lắc đầu.
- Ta sẽ không kết giao bằng hữu cùng ngươi, cũng sẽ không cho ngươi lấy máu. Cáo từ, tự mình chơi với mình đi.
Kim Minh mỉm cười, ánh mắt bỗng nhiên…
- Dừng lại! Nếu ngươi lang thang thâm không, hẳn hiểu một đạo lý, đến những tinh cầu khác, tuyệt đối không nên trêu chọc chủ nhân nơi đó, nếu không... tinh cầu kia sẽ là phần mộ của ngươi!
- Các ngươi chinh chiến thâm không trăm vạn năm, chẳng lẽ tôn trọng qua chủ nhân nơi đó? Không phải các ngươi đều là có thể xâm lấn thì xâm lấn, không thể vào xâm thì phá hư?
- Đối với tinh cầu của các ngươi, ta là người lưu lạc, hay là người chinh phạt, bây giờ nói còn quá sớm.
- Kim Minh đúng không? Ngươi hẳn là rõ ràng nhất, huyết mạch có thể để ngươi kích động cũng không phải huyết mạch bình thường. Ngươi, không phải là đối thủ của ta!! Các ngươi, đều không phải!
- Nơi này là Tam Sinh Đế Thành, số lượng lớn cường tộc Đế tộc tụ tập, nếu như ngươi bắt không được ta, ngược lại bị ta tát một cái, vậy coi như... Mất mặt!!
Khương Nghị lung lay ngón tay, cười lạnh một tiếng, phóng khoáng quay người, nghênh ngang rời khỏi.
Sắc mặt Kim Minh dần dần âm trầm xuống, hai tay bên trong kim bào dần dần nắm chặt lại:
- Thần Tôn của Lam Nguyệt tộc cùng Huyết Nguyệt tộc đâu? Còn chưa tới sao!
Khương Nghị đi tới bên ngoài ba ngàn dặm.
Bảy mươi hai toà pho tượng ngàn trượng sinh động như thật, bộ dáng uy nghiêm, hiển thị rõ sự kiêu ngạo, như có được linh hồn, những đôi cánh lớn giống như có thể đánh rách tả tơi trời cao bất cứ lúc nào.
Bởi vì bắt đầu tụ tập năng lượng, uy thế tán phát vô cùng khủng bố, giống như từng tôn Thần Linh vận sức chờ phát động.
Uy áp vô hình tràn ngập khắp đất trời, khuấy động dãy núi, để cường giả tụ tập xung quanh đều không ai dám tới gần pho tượng trong phạm vi trăm dặm.
Hơn hai triệu Dực Nhân đa số đều đã tiến vào pho tượng, số lượng lớn Thánh Linh, Thánh Vương cùng Thánh Hoàng, đều đứng trên bả vai và cánh pho tượng, ánh mắt dò xét xung quanh, ngẫu nhiên lạnh lùng ngắm nhìn Đế Thành phương xa.
Mặc kệ trước khi lên đường, bọn hắn có cảm xúc phức tạp gì, bây giờ cũng đã đứng ở bên ngoài Đế Thành, bày ra tư thái huyết chiến, bọn hắn cũng đã không có bất kỳ sự kiêng kị nào nữa cả, chiến huyết phun trào, toàn thân tản ra sát ý.
- Dực Thần tộc tạm không tiếp khách, còn xin lui ra!
Một nữ Dực Nhân có mái tóc dài phiêu dật, dáng người mảnh khảnh, huy động sáu cái cánh màu vàng, từ trên trời giáng xuống, ngăn cản Khương Nghị.
Bốn cánh, tượng trưng cho cảnh giới Thánh Linh.
Sáu cánh, tượng trưng cho cảnh giới Thánh Vương.
Tám cánh là Thánh Hoàng.
Mười cánh thì là Thần Linh!
Dực Nhân có cảnh giới Thánh Linh trở xuống, đều là hai cánh.
Chỉ có khi bước lên Thánh Linh cảnh, lột xác nhập thánh, mới có thể gia tăng số lượng cánh chim.