- Ngươi có thù cùng Thiên Võ tinh? Ngươi không sợ đánh thức lão già Thiên Nguyên kia?
Ánh mắt Khương Nghị trở nên quái dị, Thiên Nguyên lão già?
Giọng điệu này đủ cuồng…
- Ta cùng Thiên Nguyên tinh vực không oán không cừu, nhưng kẻ thù của ta trốn đến nơi này.
Nam tử chỉ chỉ dưới chân:
- Tại đây? Thiên Võ tinh?
Khương Nghị tiếp tục dò xét khí tức nam tử:
- Thiên Võ tinh ẩn giấu một tên, những tinh cầu khác còn có mấy tên.
- Dám trêu chọc vị Thiên Đế ngươi đây, đám người kia không đơn giản.
- Lai lịch xác thực rất lớn.
- So với ngươi còn lớn hơn?
- Ta tạm thời không bằng.
- Nếu như làm lớn chuyện, Thiên Nguyên đại loạn, như thế nào?
- Ta không gây chuyện, không có nghĩa là ta sợ chuyện. Ta muốn phục thù, ai cũng ngăn không được! Người ta muốn giết, ai cũng không gánh nổi!
Nam tử nhìn chằm chằm nhìn Khương Nghị, đột nhiên cười, tiếng cười càng lúc càng lớn, càng ngày càng cởi mở.
Chỉ là phối hợp bộ dáng tóc tai bù xù kia của hắn.
Tiếng cười kia lại cuồng lại ác!
Bọn người Dực Lâu không hiểu thấu, cũng không dám nói lung tung.
Cái gì Thiên Đế, ai là Thiên Đế? Rốt cuộc hai người này đang nói cái gì vậy?
Tiếng cười cuồng liệt của nam tử đột nhiên dừng lại, híp nhìn chằm chằm Khương Nghị, đáy mắt cuồn cuộn huyết triều.
- Thiên Nguyên tinh vực, không đơn giản. Ngươi đã chuẩn bị xong?
Trong đôi mắt Khương Nghị lấp lóe ánh sáng Hỗn Độn:
- Ta sắp khai mạc sát cục, nếu Dực Thần tộc có hứng thú, ta sẽ vô cùng hoan nghênh.
Khương Nghị rời khỏi vách núi, buông thõng tầm mắt đứng giữa khu rừng.
Đây tuyệt đối là phân thân!
Mà là phân thân một vị Thiên Đế nào đó bên ngoài Thiên Nguyên tinh vực!
Nhưng, đường đường là Thiên Đế, vậy mà lại bí mật bảo vệ Dực Thần tộc?
Chẳng lẽ vị chủ nhân Đại Thiên Đế Thiên Nguyên tinh cầu kia, không biết sao?
Thương Thiên ở chỗ này bí mật nâng đỡ Đế tộc, nơi này lại có Thiên Đế khác bí mật nâng đỡ Thần tộc.
Bên trong Thiên Nguyên tinh vực còn có cường giả Thiên Đế cấp khác, bí mật nâng đỡ thế lực hay không?
Trách không được Yêu Đồng nói Thiên Nguyên tinh vực rất đặc biệt, có thể được tinh vực cấp Chúa Tể tán thành!
Rất có thể nơi này còn liên lụy đến rất nhiều tinh vực vũ trụ!
- Còn không đi?
Dực Hoa Sư cảnh giác nam tử trước mặt, vậy mà lại 'thỏa đàm' cùng vị hộ giả bạo ngược thần bí kia của bọn hắn rồi?
Khương Nghị quay đầu nhìn Dực Hoa Sư, bỗng nhiên nhẹ giọng nở nụ cười.
- Ngươi cười cái gì?
- Thế giới bên ngoài, thật sự rất đặc sắc.
- Có ý gì?
- Chờ mong biểu hiện phía sau của các ngươi, đừng để ta thất vọng.
Khương Nghị sinh ra hào hùng đã lâu, coi như tinh vực này rất phức tạp, coi như nơi này liên lụy đến rất nhiều lợi ích Thiên Đế, coi như Thiên Võ bộc phát chiến tranh sẽ dẫn phát nguy cơ kéo dài, nhưng... Hắn không sợ! Cái gì hắn cũng không sợ!
Hắn mặc kệ bỏ ra cái giá gì, đều muốn cứu bọn Thiên Long trở về!
Hắn thậm chí càng ở chỗ này, chặn đánh phân thân Thương Thiên!!
- Đừng vọng tưởng lợi dụng Dực Thần tộc chúng ta!
Dực Hoa Sư không biết người này đang tính toán cái gì, nhưng luôn cảm giác không giống như là người tốt!
Thời điểm Khương Nghị tìm tới Denia, nơi này đã có nhiều thêm bốn vị 'khách'.
Một là Kim Minh, một là Kim Như Ngọc.
Cả người cao trăm mét, khôi ngô giống như tòa núi đá, toàn thân xanh thẳm, tương tự người khổng lồ, đầu lại có hai sừng, đôi mắt như tinh quang, toàn thân tản ra sinh cơ bàng bạc.
Một kẻ hình thể bình thường, toàn thân lại huyết hồng, bộ dáng xấu xí, miệng đầy răng nanh, toàn thân tản ra khí tức sát lục bạo ngược.
- Lam Nguyệt Thần tộc, Huyết Nguyệt Thần tộc!
Denia thuận miệng nói ra.
- Ha ha, các ngươi không có lòng tin đối với mình sao. Đều bốn vị Thần Linh, còn không dám động thủ ở trong thành?
Khương Nghị vẫn ngắm nhìn xung quanh, không chỉ có thanh tràng, còn bày pháp trận.
Lúc hắn vừa mới tiến vào đã liền dò xét đến, tuy nhiên... Không để ý...
Bang lang lang...
Huyết Nguyệt Thần Tôn ném cái bát sắt đi, rơi xuống dưới chân Khương Nghị.
Đối với hình thể ba đến năm mét của Huyết Nguyệt Thần tộc mà nói, đây đúng là cái bát sắt, nhưng rơi xuống trước mặt Khương Nghị cũng không khác cái bồn sắt là mấy.
- Thả bát máu, ta nếm thử trước.
Huyết Nguyệt Thần Tôn tham lam nhìn chằm chằm Khương Nghị, cảm giác đối với huyết dịch của Huyết Nguyệt tộc bọn hắn không kém gì Kim Nguyệt Đế tộc.
Trách không được có thể làm cho Kim Minh cùng Kim Như Ngọc sinh ra tham niệm, máu của người này quả là đặc biệt.
Kim Minh, Kim Như Ngọc, đều nhìn chằm chằm Khương Nghị, toàn thân hiện ra phù văn màu vàng, giống như là tầng tầng giấy vàng, tỏa ra cường quang mênh mông.
Không phải Đế tộc khách, bọn hắn không cần để ý.
Dám khiêu khích Đế tộc, đây chính là muốn chết.
Hôm nay, bọn hắn phải giáo huấn thứ không biết sống chết này thật tốt!
Lam Nguyệt Thần Tôn kịch liệt nhúc nhích thân thể, nắm chặt nắm đấm, toát ra chiến ý cường đại.
Dám khiêu khích Kim Nguyệt Đế tộc? Thật sự là sống dính nhau!
- Uất ức không?
Kim Ô nhìn Khương Nghị.
Nếu như không phải muốn dẫn xuất Hỗn Độn Cự Bằng, mang theo chiến đội Sát Thiên, hắn thực sự không muốn chịu cái cục tức này.
Khương Nghị nhìn cái bồn sắt dưới chân một chút, nói với Lý Dần đang ở bên cạnh khẩn trương cao độ, toàn thân căng cứng:
- Giết qua thần chưa?
- A??
Lý Dần sửng sốt một chút, vô ý thức quay đầu nhìn quanh, còn tưởng rằng đang nói chuyện cùng người khác.
- Cho ngươi!
Khương Nghị tiện tay lật ra một thanh đao màu đen, nói là đao, nhưng càng giống như là hình cái lỗ đen, con mắt Địa Ngục, đen kịt âm trầm, giá lạnh thấu xương, chỉ là nhìn tựa như là muốn hút linh hồn đi đến.
- Đây... Đây là cái gì?
Lý Dần kinh sợ lui hai bước, càng sợ hãi.
- Đao ta mang tới từ trong nhà, đối với con chó kia, đâm một đao thử một chút.
Khương Nghị mỉm cười, ánh mắt cổ vũ.
- Đừng... Đừng... Đừng đừng đừng nói giỡn...
Lý Dần gian nan nuốt ngụm nước bọt, muốn cố gắng tươi cười, khóe miệng lại không khống chế nổi sự run rẩy.
Thật sự là khí thế Thần Linh trước mặt quá mạnh, uy danh Đế tộc quá thịnh, hắc đao âm trầm tà ác quá kinh khủng, một Bán Thánh như hắn, thực sự gánh không được.
- Đừng sợ, bổ nhào qua, đâm một đao, thả lấy máu cho hắn.