Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 3317 - Chương 3313: Dây Dưa Dẫn Dụ

Đan Hoàng Võ Đế Chương 3313: Dây dưa dẫn dụ

- Ta đã không nhớ rõ bao nhiêu năm không có gặp được Thần Linh ở nơi này, khó có được đụng phải kẻ có tư cách cùng ta nói chuyện trời đất, không hy vọng cứ thế mà chết đi. Liên quan tới Thiên Vu Đế tộc, ta có một đề nghị...

Người canh giữ còn chưa nói xong, Thiên Bảo lão tặc đã vèo biến mất.

- Lão già...

Người canh giữ nhắm hai mắt lại, ngăn chặn lửa giận cuồn cuộn.

Thiên Bảo lão tặc tiếp tục lưu thoán, từ rừng cây đến núi đá, từ mảnh này đến mảnh kia, nương tựa theo vũ khí Âm Dương Dực đặc biệt này, hắn xuất quỷ nhập thần, không đến nửa ngày đã 'tham quan' hơn hai ngàn dặm khu vực.

Đại khái đã hiểu rõ bố trí mạch lạc ở nơi này.

- Thiên Bảo...

Sau khi người canh giữ điều chỉnh tốt cảm xúc, lại xuất hiện ở Thiên Bảo trước mặt, kết quả không đợi mở miệng, Thiên Bảo lão tặc lại biến mất.

- Hô... Hô...

Người canh giữ yên lặng điều chỉnh hô hấp.

Vốn cũng không phải là tính tình tốt gì, lúc này hắn cơ hồ như muốn nổ.

Rốt cuộc lão tặc này đang làm gì?

Rốt cuộc là đến tị nạn, hay là mẫu thân nó… phạm vào bệnh nghề nghiệp!!

Thiên Bảo lão tặc tiếp tục lưu thoán, liên tiếp hất người canh giữ ngăn cản ra.

Cuối cùng...

Người canh giữ dứt bỏ ngụy trang, điên cuồng chặn đường.

Thiên Bảo càng là hăng hái, tán loạn khắp nơi, không ngừng hất đuổi bắt ra.

Hai thân ảnh già nua ngươi đuổi ta đuổi dưới đáy Di Thất thâm uyên, giống như là hai tia lôi điện không ngừng mở ra hắc ám, xé rách không gian.

Thanh thế càng lúc càng lớn.

Bầu không khí càng ngày càng khẩn trương.

Mọi người mệt mỏi trong nhà đá nhao nhao đi tới, kỳ quái ngắm nhìn hai bóng dáng kia.

Di Thất thâm uyên thật lâu không có náo nhiệt qua như vậy.

- Ngừng!! Không xong rồi? Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? Muốn bắt lão tổ ta, tranh công cho Thiên Vu Đế tộc?

Thiên Bảo lão tặc rốt cuộc cũng ngừng, nổi giận đùng đùng quát tháo người canh giữ đang đuổi tới.

Người canh giữ hít sâu một hơi:

- Đừng xúc động! Ta chỉ là nhắc nhở ngươi, tiến đến đều là tị nạn, không được phá hư quy củ, càng không được làm ẩu!

- Lão già, ngươi xem lão tổ ta là cái gì!

- Chính ngươi có thân phận gì, ngươi không rõ ràng?

- Ngươi coi lão tổ ta điều nghiên địa hình sao?!! Ta là đang tị nạn, nơi này liên quan đến sống chết của ta, ta đương nhiên muốn rõ ràng nơi này rốt cuộc là nơi nào, có thể giữ được ta hay không, nếu như không được, ta lập tức rút lui!

- Lão gia hỏa bất tử, tránh ra cho ta, còn dám quấn lấy ta, ta giết chết ngươi!

Trấn thủ lão tổ đưa tay, tản linh lực ra, biểu thị mình vô hại:

- Ta không có ý trở mặt cùng ngươi, chỉ là muốn cùng ngươi tâm sự. Nếu như ngươi thật sự muốn tìm hiểu tình huống, có thể hỏi ta.

- Mẫu thân nó… ta biết ngươi là ai à!! Lão tổ ta hành tẩu giang hồ nhiều năm như vậy, nếu như gặp một người đã tin, thì đã sớm chết một trăm lần! Tránh ra, ta muốn tự mình điều tra, ta tin tưởng ánh mắt của mình!

- An tâm chớ vội. Ta có thể dẫn ngươi đi một nơi, chỉ cần tới đó nhìn, ngươi sẽ có lòng tin đối với Di Thất thâm uyên!

- Tránh ra, không hứng thú.

- Ngươi là không dám nhìn? Ha ha, Thiên Bảo lão tổ, không gì hơn cái này.

- Bớt dùng phép khích tướng cho ta. Không dùng được.

- Ngươi chỉ cần tới đó nhìn một chút, thắng qua ngươi ở chỗ này đi dạo năm ba ngày. Đi không?

Thiên Bảo lão tặc cau mày nhìn lão nhân trước mặt thật lâu, mới nói:

- Nơi nào?

Người canh giữ âm thầm cười lạnh:

- Bí cảnh trong bí cảnh, ta ở chỗ này hơn hai mươi năm, ngẫu nhiên có cơ hội phát hiện. Ngươi tới đó nhìn, nếu có lòng tin, coi như lễ ta gặp mặt, nếu như không có lòng tin, ngươi xoay người rời khỏi, tuyệt đối không dây dưa nữa.

- Ha ha, ngươi làm bẫy cho lão tổ ta sao?

- Thiên Bảo, phàm là tới đây tị nạn, đều là có thù cùng Thần tộc và Đế tộc, vì sao ta phải hãm hại ngươi?

- Ta lại không biết rốt cuộc ngươi là ai, trong bụng lại đang tính toán cái gì.

- Ta giữ một khoảng cách với ngươi, ta tận lực áp chế cảnh giới, như thế nào? Ta không có ý gì khác, ta đúng là muốn kết giao bằng hữu với ngươi.

- Ta ở chỗ này hơn hai mươi năm, một mực không có cảm giác an toàn, ta thật hy vọng có thể có một Thần Linh đủ phân lượng, có thể cùng ta làm bạn. Sau khi gặp được chuyện, cũng có thể cùng một chỗ ứng phó.

Người canh giữ muốn mang theo Thiên Bảo lão tặc đến đầu nguồn pháp trận, nơi đó có đế cốt ẩn núp, xuyên suốt lấy chín lớp phong ấn, chỉ cần đưa lão tặc vào đi, tất nhiên cưỡng ép trấn trụ.

Dù sao lão gia hỏa này cũng mang theo năm ba kiện Thần khí trong người, bao gồm Bỉ Ngạn Chi Luân vừa mới bị hắn mang đi!

Nếu như không bí mật khống chế lại, đến lúc đó cho dù là lại đến ba vị Thần Tôn, đều chỉ sợ rất khó chế ngự, làm không tốt sẽ biến khéo thành vụng, dẫn phát hỗn chiến, lan đến gần pháp trận ổn định.

Thiên Bảo lão tặc cau mày, vẻ mặt căng cứng, Âm Dương Dực phía sau như ẩn như hiện, tinh thạch trong tay rạng rỡ cường quang.

Rất rất lâu...

Vẻ mặt Thiên Bảo lão tặc hơi chậm:

- Dẫn đường! Nhưng ta cảnh cáo ngươi, nếu như ngươi dám đùa mánh khóe, ta muốn mạng của ngươi trước tiên!

- Ngươi có cảnh giác là tốt, nhưng ngươi xác thực có thể tin tưởng ta.

Người canh giữ nhiệt tình mời, trong lòng cười lạnh, mắc câu rồi!

Thiên Bảo lão tặc giữ một khoảng cách đuổi theo, nhưng nhếch miệng bôi lên nụ cười xấu xa, lão già này, còn muốn tính toán ta?

Người canh giữ mang Thiên Bảo lão tặc theo vào trước một ngọn núi đá nhìn rất bình thường, so với những ngọn núi đá nguy nga khác ở xung quanh, nơi này lộ ra rất không đáng chú ý.

Nơi này cũng như núi đá khác, bị khai phát lợi dụng, biến thành một cái cửa hàng, chỉ là đồ bên trong thật sự là quá ít, có vẻ hơi keo kiệt.

- Đây là cửa hàng của ta. Vào bên trong là được.

Người canh giữ mang theo Thiên Bảo lão tặc đi đến cửa hàng, tùy tiện khoát khoát tay cùng mấy người hầu nhìn rất lười nhác, từ trong góc xốc lên một cánh cửa đá nhỏ.

- Không đi!!

Thiên Bảo lão tặc quả quyết từ chối.

- Đều đã tới đây, còn không tin ta? Ngươi đó, thật sự ở bên ngoài đợi đến quá lâu, người nào cũng đều không tin cả.

Bình Luận (0)
Comment