- Quả nhiên là đang trên tay các ngươi!
Thường Lăng nhìn đan dược Dạ An Nhiên đưa tới, kích động không thôi.
Đây chính là viên đan dược kia?
Đây chính là đan dược truyền kỳ có thể thăng hoa linh văn?
Đây là, vận mạng Đan quốc!
Dạ An Nhiên thu hồi đan dược:
- Đây là đan dược của Khương Nghị, hắn làm chủ.
- Điều kiện gì?
Thường Lăng tin tưởng Khương Nghị sẽ không làm giả.
- Xin mời quốc quân Đan quốc tự mình tới, lại có thêm ba vị Luyện Đan sư Đại cấp Tông sư. Nếu như Khương Vương có thể đột phá, các ngươi trực tiếp mang đan dược rời khỏi. Nếu như Khương Vương chết, chúng ta sẽ giao đan dược cho Ngọc Đỉnh tông, mời Ngọc Đỉnh tông kết minh cùng chúng ta.
Trên đường tới Dạ An Nhiên đã nghĩ đến Ngọc Đỉnh tông.
Viên đan dược kia đối với Ngọc Đỉnh tông cũng là trí mạng, nếu như cùng Ngọc Đỉnh tông hợp tác liền có thể mượn lực Ngọc Đỉnh tông điều động toàn La Phù phối hợp Thiên Sư tông.
Đây cũng là một biện pháp.
Thường Lăng yên lặng một lát, sau đó nói.
- Trong vòng một tháng, ta sẽ trở về. Trước đó, xin hãy giữ gìn đan dược thật kỹ, không cần cân nhắc Ngọc Đỉnh tông.
…
Vô Hồi thánh địa!
- Ngươi cứ quỳ đi! Vô Hồi thánh địa sẽ không tiếp nhận Khương Nghị.
Ngụy Thiên Thu trầm mặt quát tháo Khương Tuyền đang quỳ gối trước mặt.
- Thánh địa không tiếp nhận Khương Nghị, là tổn thất của thánh địa. Xin sư tôn hãy lại nói cùng Thánh Chủ một chút.
Khương Tuyền đã quỳ mười ngày, vì Khương Nghị, cái gì nàng cũng đều không thèm đếm xỉa.
- Khương Nghị đều công nhiên tỏ thái độ với bên ngoài không vào thánh địa. Thánh địa còn tiếp nhận hắn thế nào? Sao ngươi lại bướng bỉnh như thế chứ?!
Ngụy Thiên Thu vừa hận vừa tức, lại không có cách nào.
- Đã tìm được kẻ cầm đầu, Lương Huyền Nghĩa chết rồi, thánh địa và hoàng triều cũng không có xung đột trực tiếp. Thánh địa làm chuyện gì, càng không cần lại lo lắng hoàng triều. Dưới tình huống này thu nhận Khương Nghị thì thánh địa cũng không có áp lực quá lớn.
Khương Tuyền dập đầu trên mặt đất, tiếp tục khẩn cầu.
- Ngươi là hồ đồ thật hay là giả hồ đồ? Ngươi đã ở thánh địa hai mươi năm, ngươi không biết mụ già Thánh Chủ kia...
Ngụy Thiên Thu nói đến một nửa thì đã cưỡng ép ngừng lại.
- Sư tôn! Xin hãy nói cẩn thận!
Tám vị đệ tử cùng ho khan kêu lên, chỉ chỉ trên đỉnh đầu.
Khóe mắt Ngụy Thiên Thu giật một cái, chỉ vào bọn hắn giận dữ mắng mỏ.
- Tám người các ngươi suốt ngày không có chuyện gì làm sao? Mỗi ngày ở chỗ này làm gì, cút về dạy bảo đệ tử của các ngươi đi.
Tám người âm thầm nhếch miệng, mặt đầy xám xịt rời khỏi.
- Thánh Chủ để ý mặt mũi bao nhiêu, ngươi không rõ sao? Đây không phải là chuyện hoàng triều, đây là nguyên nhân một mình Khương Nghị. Hắn đứng ở trước mặt hoàng triều và các cường giả La Phù hô to rằng không vào thánh địa. Thánh Chủ còn thu hắn thế nào đây?
Ngụy Thiên Thu ngược lại muốn rất muốn mang Khương Nghị đến, nhưng Thánh Chủ đã trực tiếp cự tuyệt.
- Để cho ta đi gặp Thánh Chủ! Ta thay Khương Nghị xin lỗi Thánh Chủ!
Khương Tuyền không chịu từ bỏ.
- Không cần, Thánh Chủ đã hạ lệnh. Các chín người các ngươi toàn bộ cùng ta vào Đại Hoang đóng giữ một năm.
- Một năm? Một năm sau hoàng triều sẽ muốn...
- Im miệng! Hãy nghe ta nói hết!
Ngụy Thiên Thu hung hăng trừng nàng một chút:
- Trước một ngày hoàng triều nhấc lên cuộc chiến xâm lấn, thánh địa sẽ tiếp nhận Khương Nghị đến Vô Hồi thánh địa.
- Thật??
Khương Tuyền lập tức ngồi thẳng lên, kích động nhìn sư tôn.
- Đã định!
Ngụy Thiên Thu cũng từ bỏ mặt mũi, đã đứng ở ngoài phòng Thánh Chủ ba ngày ba đêm.
Ăn cơm hay đi ngủ đều đi theo.
Thánh Chủ bị bức ép đến cực kỳ nóng nảy nên đã đồng ý.
Ngụy Thiên Thu cũng biết Thánh Chủ có hứng thú với Khương Nghị, chỉ là đột nhiên bị cự tuyệt làm cho nàng toàn thân khó chịu.
Thời gian một năm, chủ yếu là để cho tiểu tử kia.
Khương Tuyền đại hỉ:
- Tạ ơn sư tôn! Ta nhất định sẽ giúp ngươi tìm bạn đời, để cho người lúc tuổi già hưởng hạnh phúc.
- Ai nói muốn bạn đời, đừng mang thêm phiền phức cho ta.
- Người không cần bạn già? Một thời gian trước Thánh Chủ nói người đùa nghịch lưu manh là xảy ra chuyện gì.
- Biến ra ngoài!
Trong nháy mắt, Khương Nghị đã trở lại La Phù hơn bốn tháng.
- Khương Nghị?
Trong đại điện thương hội thành Bát Bảo mới, sau khi Nạp Lan Thanh Lạc nhận được tin tức liền tới đây.
- Thành mới xây không chậm nhỉ, đã sắp hoàn thành rồi.
Khương Nghị chào hỏi với Nạp Lan Thanh Lạc, sau đó tiếp tục xem ba bảo bối bên trong tủ lưu ly.
- Có đệ tử Thiên Sư tông và Thánh Nữ tông hỗ trợ, không ai dám đến gây sự. Nhưng sao ngươi lại ra đây làm gì? Ta trở về mấy lần đều thấy ngươi đang luyện đan.
Nạp Lan Thanh Lạc tính một chút, hầu như Khương Nghị đã luyện được bốn tháng rồi.
Rất nhiều người đều hoài nghi, không phải là tiểu tử này cũng cảm giác tính cách mình quá nóng nảy, nên muốn dùng luyện đan để dưỡng tâm tính đấy chứ?
- Hôm nay mới ra tới.
Khương Nghị dùng thời gian bốn tháng, hoàn thành luyện chế ba trăm viên thuốc.
Rốt cuộc cũng tự mình hiểu đan thuật là như thế nào, cũng có nhận thức mới nữa.
Hơn một trăm ngày khổ tu cũng làm cho việc khống chế hỏa diễm của hắn đạt đến trình độ lý tưởng.
Linh văn, linh nguyên đều đã trưởng thành.
Tóm lại, hắn rất hài lòng lần bế quan này.
- Ai...
Tiếng Đan Hoàng thở dài cứ xuất hiện lặp đi lặp lại trong ý thức Khương Nghị.
Hắn rất hối hận!
Hắn tuyệt đối không nghĩ tới đứa nhỏ này lúc bình tĩnh lại sẽ làm một chuyện điên cuồng, chấp nhất như thế.
Hơn bốn tháng, một trăm ba mươi ngày hắn luyện đan không hề ngừng nghỉ. Tốc độ luyện càng lúc càng nhanh, càng ngày càng thuần thục. Ba trăm viên thuốc cứ như vậy mà hoàn thành.
Mặc dù kiểu luyện tập không ngủ không nghỉ này thì người khác cũng phải ít nhất luyện tới bảy, tám tháng, như thế Khương Nghị đây nằm ngoài dự đoán của hắn quá nhiều rồi.
- Ta tới hỏi một chút, tìm được ngọc phù mới chưa?
Khương Nghị đợi không thấy cô cô, nói rõ Vô Hồi thánh địa đã từ bỏ hắn. Nhưng ngoại trừ cảm giác có lỗi với sự kỳ vọng của cô cô ra thì những thứ khác ngược lại là không có gì.