Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 3345 - Chương 3341: Phiêu Miểu Thiên Cung, Giáng Lâm

Đan Hoàng Võ Đế Chương 3341: Phiêu miểu Thiên Cung, giáng lâm

- Các tộc Thiên Võ tinh, lui ra!! Nơi này không có chuyện của các ngươi!

Ba tôn Bạch Hổ liên hợp Cự Long bảy màu, đuổi giết Tần Diễm thứ năm.

Đối với những cường giả Đế cấp tại tinh cầu này mà nói, thân phận Đại Địa Mẫu Đỉnh biến thành quá mạnh, hoàn toàn không cách nào áp chế. Nhưng đối với bọn hắn mà nói... Đối thủ cũ!!

- Kẻ lui ra chính là bọn ngươi!! Mặc kệ các ngươi có ân oán gì, đều cút ra khỏi Thiên Võ tinh cho ta!! Thiên Võ tinh dung không được bọn cuồng đồ các ngươi làm càn.

- Thiên Võ tinh vực, các lão quái vật ngủ say, bây giờ là thời điểm để các ngươi phát huy lực lượng. Tình thế an nguy bây giờ có an toàn!! Thiên Võ hủy diệt, các ngươi đi con đường nào??

Ngũ đại Đế Tổ cường thế bá liệt, không có chút ý định lùi bước nào.

Một bên nghênh kích bốn tôn Yêu Đế, một bên gọi tất cả các lão quái vật ẩn nấp tại các địa khu trên toàn tinh vực về.

Thiên Võ tinh tiếp tục rung chuyển, tất cả cường giả ngủ say cùng ẩn nấp sớm đã bừng tỉnh. Giờ phút này nghe được tiếng đế rống to lớn giống như Thiên Âm, nhao nhao rời khỏi sơn dã, rừng rậm, bí cảnh, Hoang Hải, giống như là từng mảnh tinh quang, từ các nơi trên thế giới dâng lên.

Có Thánh Vương, có Thánh Hoàng, càng có Thần Linh!!

Trận chiến tranh này mặc dù phát sinh đột nhiên, đa số người đều không hiểu đã xảy ra chuyện gì, nhưng cũng không ảnh hưởng bọn hắn phản kích.

Thiên Võ tinh, tuyệt đối không cho phép lọt vào hủy diệt!

Đây là chỗ ẩn thân sau cùng của bọn hắn!

- Thứ không biết sống chết!

Bạch Hổ gào thét, ngang nhiên nghênh kích tức giận Đế Tổ.

Đế uy cuồn cuộn, chiến huyết sôi trào, bọn hắn giống như là hai cỗ chiến tranh dòng lũ, tại không trung nổ tung.

- A. Đánh nhau. Bọn lão gia hỏa Thiên Võ tinh này ngược lại có khí phách!! Lão đại, ngươi rút lui trước.

Tần Diễm thứ năm thấy cảnh này, nhãn châu xoay động, quả quyết đuổi giết chiến trường Đế cấp hỗn loạn.

Bây giờ cục diện hơi không khống chế được, chính là cơ hội tốt để đục nước béo cò, nói không chừng có thể nấu một con Bạch Hổ.

Ầm ầm!!

Hỗn Độn Cự Mãng kéo lấy Hỗn Độn triều cường thật dài, đánh tới Thiên Võ đại lục bị phá thành mảnh nhỏ, tiếng oanh minh kịch liệt lay động trời đất, đại địa sụp ra vết nứt càng kinh khủng, vết nứt tách rời mặt đất, dung nham như hà triều cuồn cuộn, tai nạn như tận thế xâm nhập bốn phương tám hướng.

Hỗn Độn Cự Mãng vẫn thờ ơ, gắt gao quay quanh, điên cuồng thôn hấp lấy năng lượng cự bằng.

Hỗn Độn Cự Bằng giãy dụa đã vô cùng suy yếu, ngay cả tiếng la đều trở nên nhỏ bé không thể nhận ra.

- Chịu đựng, chẳng mấy chốc ngươi sẽ khôi phục.

Khương Nghị đứng trên lân phiến Hỗn Độn Cự Mãng, cẩn thận quan sát đến tình huống của Hỗn Độn Linh Hầu.

Rống...

Hỗn Độn Linh Hầu theo sát giết tới, chiến khu khổng lồ bay lên, quơ lấy Ngũ Hành Côn đánh vỡ vụn không gian, đập vào trên thân cự mãng.

Răng rắc!!

Cự mãng run rẩy mãnh liệt, lân phiến bay lên, máu me đầm đìa, toàn bộ vùi vào trong địa tầng.

Trùng kích kịch liệt triệt để phá hủy địa tầng, dẫn phát địa chấn càng kinh khủng, nóng nảy lan tràn ra mấy chục vạn dặm, dẫn phát tai nạn trước nay chưa từng có.

- Đánh nát nó cho ta!!

Hắc Độc xếp bằng ở đỉnh đầu Linh Hầu, hai tay mở ra, hắc vụ quấn quanh, hắn nhắm mắt định thần, hết sức chăm chú, xâm nhập khống chế ý thức Linh Hầu.

Oanh!

Ầm ầm!

Hỗn Độn Linh Hầu không ngừng vung đánh Ngũ Hành Côn, trọng lượng kinh khủng, lực bộc phát cực hạn, giống như từng viên thiên thạch đang oanh kích Hỗn Độn Cự Mãng.

Toàn thân cự mãng rách rưới, xương cốt đều đã vỡ vụn, nhưng vẫn gắt gao quay quanh lấy cự bằng, mười tám cái cánh lớn tầng tầng bảo vệ, duy trì lấy luyện hóa cùng hấp thu.

- Không còn sức lực sao? Đánh cho ta!!

Sắc mặt Hắc Độc u ám, lại không phá vỡ được cự mãng, cự bằng bên trong sẽ bị nghiền nát.

Linh hồn bị trùng kích mãnh liệt tàn phá lấy ý thức Hỗn Độn Linh Hầu, để nó càng thêm bạo ngược, càng thêm điên cuồng, vung Ngũ Hành Côn lên kéo dài bạo kích, như là muốn nện Hỗn Độn Cự Mãng vào trong trung tâm tinh cầu.

Nhưng lực phòng ngự cùng ý chí của Hỗn Độn Cự Mãng đều vượt quá tưởng tượng, tựa như cự mãng nguyên thủy nhất trong giới tự nhiên, một khi cuốn lấy mục tiêu, tuyệt đối không từ bỏ, cho đến khi mục tiêu chết không thể chết lại.

- Lui lại!!

Hắc Độc đột nhiên đứng dậy, thả người nhảy xuống khỏi Hỗn Độn Linh Hầu, triệu hoán ra tế đàn hắc thạch, tự mình ép về phía Hỗn Độn Cự Mãng.

Không phải ngươi giả chết sao?

Không phải ngươi cuộn lại không thả sao?

Nhìn xem ngươi có thể chống cự bao lâu dưới đòn thế công linh hồn của ta.

Hắc Độc khống chế tế đàn tới gần Hỗn Độn Cự Mãng, sắc mặt âm trầm, đầy rẫy sát ý, nhưng ngay lúc hắn chuẩn bị phóng thích hồn kỹ, đột nhiên chú ý tới trên lưng cự mãng giống như có một bóng người mơ hồ.

Là ảo giác?

Hay là do mê mụ Hỗn Độn chiết xạ ra bóng dáng?

Khi mà Hắc Độc đang muốn cẩn thận quan sát, thân ảnh kia lại từ bên trong mê mụ Hỗn Độn từ từ thăng lên.

Hình dáng từ mơ hồ đến rõ ràng, xương cốt toàn thân răng rắc giòn vang, thay đổi bộ dáng.

- Ừm?

Hắc Độc khẽ nhíu mày, vậy mà cảm giác người này có chút quen thuộc, tựa như là đã gặp qua ở đâu.

Khương Nghị dần dần khôi phục bộ dáng nguyên bản:

- Ngươi quả nhiên đang mưu toan khống chế nó. Ngươi biết nó đối với ta cùng An Nhiên mà nói, ý vị như thế nào không?

- Khương Nghị??

Hắc Độc bỗng nhiên biến sắc, cho dù trầm ổn lại tỉnh táo, âm trầm đi nữa, giờ phút này cũng ép không được sự chấn kinh tuôn trào ra trong lòng.

Đây là Khương Nghị của thế giới kia?

Tại sao hắn lại ở chỗ này!!

Khương Nghị? Tần Diễm? Sao bọn hắn lại ở cùng một chỗ!!

Ánh mắt Khương Nghị dần dần giá lạnh:

- Hồng Võ Đế Quân đâu? Còn sống không?

Hắc Độc rất nhanh đè xuống chấn kinh, gắt gao nhìn chằm chằm Khương Nghị:

- Hỗn Độn Chiến Khu? Ngươi chỉ là một bộ phân thân, ở trước mặt ta giả trang cái gì!

Bình Luận (0)
Comment