Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 3431 - Chương 3427: Nổi Giận (3)

Đan Hoàng Võ Đế Chương 3427: Nổi Giận (3)

Giờ khắc này cảnh tượng mê loạn như là trải rộng ra Vô Tự Thiên Thư trước mặt hắn, mang cho hắn trùng kích thần bí thể hồ quán đỉnh.

- Không tốt... Không tốt, rút lui, mau bỏ đi.

Gương mặt Đông Hoàng Thiên Du lộ vẻ kinh sợ, nắm kéo Thiết Long cổ thụ tiến vào sâu trong tán cây Vạn Đạo Thần Thụ.

Ý thức Thanh đồng Cự Linh mê thất hỗn loạn bỗng nhiên bừng tỉnh, rõ ràng đã nhận ra nguy cơ, mãnh liệt mà khủng bố, hắn quả quyết muốn kéo dài khoảng cách, nhưng... Không còn kịp rồi... Tần Diễm rốt cuộc giao hòa cùng vô tận sơn hà, thiên địa đạo ngấn một chỗ, hắn cao cao nhắc đến một bàn tay to lớn, thành trung tâm thiên địa đạo ngấn, một quyền tuôn ra, mười năng lượng vạn dặm sơn hà đều bị triệt để điều động, tràn ngập đất trời lao nhanh, như vạn đạo quy tông, giống như vạn dòng chảy như biển, bành trướng to lớn, năng lượng kích phát đến cực hạn.

Một quyền tuôn ra, cường quang chiếu thấu thiên địa, chiếu thấu vạn vật, chiếu thấu đạo ngấn, cho dù là vũ trụ thâm không phía ngoài tinh vực Truyền Thuyết đều có thể nhìn thấy vết tích kia.

- Vạn Đạo Vô Ngấn!!

Tần Diễm cuồng loạn gào thét, trọng quyền không nhìn không gian, nháy mắt giáng lâm. Sau một khắc, bạo tạc kinh khủng rung động đại địa, vô tận sơn hà, mênh mông thiên địa đều nhận đả kích cường liệt, bên ngoài mười vạn dặm, có thể rõ ràng nhìn thấy mây hình nấm phóng lên tận trời, bay lên không cuồn cuộn, đánh vỡ chín tầng trời mênh mông, thẳng tới Hỗn Độn hư không, mà phạm vi nổ thì tiếp tục cuồn cuộn, cuồng dã lan tràn.

Cường quang phía trước, gió lốc ở phía sau, bạo động theo sát...

Bất kể là những chiến thuyền đang xem chiến, hay Triệu Tử Mạt ẩn núp, hoặc Vạn Đạo Thần Thụ đám người đều bị vô tình nuốt hết, triệt để mất khống chế lao nhanh hướng về bốn phương tám hướng.

Mười vạn dặm bên ngoài, ba chi Thanh Đồng Quỷ Tượng đang tấn mãnh tiến lên cũng bị trùng kích đập vào mặt.

Bọn hắn nương tựa theo chiến khu nặng nề mà cứng rắn, quả thực gánh vác triều dâng cuồn cuộn, nhưng ngóng nhìn đám mây sương mù thông thiên cuối tầm mắt đều cảm nhận được mấy phần rung động.

Đó là năng lượng gì?

Kia cũng không phải uy lực và năng lượng mà Đế cấp có thể thả ra.

Chẳng lẽ là...

Chí Tôn?

Nơi đó còn có những cường giả khác đang hiệp trợ Tần Diễm?

Hay nói ở đó có nhiều hơn một phân thân?

- Rống rống...

Bọn hắn phát ra dã man gào thét, toàn thân đón nhận triều dâng cưỡng ép bước lên.

Chủ nhân hao tốn mấy chục vạn năm, thật vất vả tạo nên chi chiến đội cường hãn gần trăm người bọn hắn, muốn tái tạo vô thượng hung danh của Thanh Đồng trong vũ trụ mịt mờ.

Bất kỳ một người nào cũng không thể có sơ xuất.

Bất kỳ một người nào cũng không thể chết trên tay Tần Diễm. Sỉ nhục như thế này tuyệt đối không thể lại lần nữa tái diễn.

Mấy chục vạn dặm bên ngoài, bốn chi đội ngũ Thanh Đồng Quỷ Tượng khác đạt được chỉ lệnh cũng ẩn ẩn đã nhận ra rung chuyển vô cùng vô tận.

Mặc dù không xác định có phải Thanh Đồng Cự Nhân nơi đó hay không, nhưng bọn hắn vẫn tăng nhanh tốc độ.

Đầu nguồn bạo tạc!

Lấy khu mỏ quặng làm trung tâm, mênh mông mười vạn dặm sơn hà đều bị tàn phá khó có thể tưởng tượng.

Cỗ tàn phá này không chỉ là bạo tạc tạo thành, chủ yếu là cỗ năng lượng 'Tinh luyện' kia không hề tầm thường để mênh mông thiên địa, mênh mông sơn hà, đều đánh mất đạo ngấn bảo hộ, hao hết tất cả năng lượng.

Cho nên một khắc bạo tạc nổ tung, sơn hà mệt mỏi thảm tao sụp đổ, phạm vi từ mấy trăm đến mấy ngàn lại đến mấy vạn, cuối cùng quét sạch mênh mông mười vạn dặm...

Đại địa lún xuống, rừng rậm tiêu vong, không gian phá toái.

Không có một ngọn cỏ, đổ nát hoang vu.

Từ trên cao quan sát, tựa như tinh cầu truyền thuyết xuất hiện một vết sẹo rõ ràng.

Bởi vì đạo ngấn sụp đổ, nguồn bạo tạc này không chỉ là thương tới sơn hà, mà là chân chính thương tổn tới tinh cầu.

Trong Hỗn Độn Phiêu miểu, ý thức Chúa Tể Truyền Thuyết đều bị đánh thức.

Thanh Đồng Cự Nhân đứng tại chỗ, duy trì tư thái chống cự, thoạt nhìn như là chống cự, nhưng...

Răng rắc...

Két... Răng rắc...

Vết nứt bắt đầu lan tràn, không phải tổn thương mặt ngoài, mà là tản ra vết nứt từ bên trong.

Hắn khó có thể tin.

Hắn là nhưng Bất Diệt Chiến Khu được Vạn Cổ Thanh Đồng trong cấm khu đặc biệt tạo nên.

Hắn hoành hành vũ trụ một trăm ngàn năm, hấp thu năng lượng vô số kim loại, thậm chí thôn phệ qua tinh cầu kim loại, hắn đã là cường giả Đế cấp kiêu ngạo, có cứng rắn bình thường sinh linh khó có thể hiểu được.

Sao lại thế...

Một kích?

Đột nhiên xuất hiện một kích vậy mà để hắn trọng thương thể thảm?

Thanh Đồng Cự Nhân muốn đứng vững vàng, nhưng... Bộ vị đầu gối răng rắc giòn vang, hắn quỳ trên mặt đất.

Va chạm không nghiêm trọng lắm lại dính líu toàn thân, vết nứt bắt đầu nhanh chóng lan tràn, từ đầu gối quét sạch toàn thân.

Tạch tạch tạch két... Răng rắc...

Toàn thân Thanh Đồng Cự Nhân đều là vết nứt, giống như pha lê bị thiết chùy trọng kích, vô cùng thê thảm.

- Không... Không thể nào...

Thanh Đồng Cự Nhân khó có thể tin ngẩng đầu, nhìn về hướng người khổng lồ cao ngạo thẳng tắp trăm mét trước mặt. Nhưng sau một khắc, vết nứt vỡ nát, toàn thân phá thành mảnh nhỏ, biến thành từng khối thanh đồng nặng nề, rơi xuống trên mặt đất.

- Ta, con trai Chúa tể Tu La, Tần Diễm!

- Ở trước mặt ta, không có cái gì là không thể.

Tần Diễm đứng trong phế tích, chiến khu thẳng tắp mờ đi ánh sáng, rõ ràng là tiêu hao quá lớn, nhưng hắn vững vàng đứng đấy, cường thế mà quật cường, cao ngạo lại hùng vĩ.

Hắn có cao ngạo bất kể kẻ nào đều không thể hiểu.

Bởi vì, hắn đã từng là Đế Tử, bây giờ là con trai Chúa Tể.

Hắn suốt đời đều đang đuổi theo bước chân đi tìm phụ thân, cũng hướng phụ thân chứng minh mình. Trong hư không phiêu miểu. Chúa Tể Truyền Thuyết thì thào khẽ nói:

- Tu La? Là con của hắn. Ai... Lại trở về...

Bình Luận (0)
Comment