Kim Thái Thiên đột nhiên lên tiếng gào thét:
- Đồ hỗn trướng, cút ra đây cho ta! Cút ra đây! Trừ trốn chính là tránh! Tất cả người trên Long Quỳ tinh cầu các ngươi đều là chuột sao?
- Đừng hô, đánh cỏ động rắn sẽ chỉ làm bọn hắn giấu càng sâu...
Kim Thanh Thiên vừa muốn khuyên can, phế tích trước mặt đột nhiên bạo động. Mặt đất bừa bộn cuồn cuộn như đại dương mênh mông, bụi mù ngập trời, nương theo gào thét đinh tai nhức óc, một người khổng lồ trăm mét bay thẳng lên trời, nhấc lên Huyền Hoàng triều dâng nặng nề, khuấy động đất trời, rối loạn càn khôn, ngang nhiên đánh về phía Kim Thái Thiên.
- Lão tử chờ các ngươi rất lâu!
Sắc mặt Kim Hàn Thiên đột nhiên biến đổi, khí thế thật sự rất mạnh. Nhưng thời khắc kịch biến, hắn không có lựa chọn lui lại, mà bước lên về phía trước, đạp tan không gian, chiến khu thẳng tắp khôi ngô vậy mà lay động xuất ra toàn là tàn ảnh, xuất hiện ở giữa không trung, chính diện chặn đường cường giả đột nhiên giết ra.
Keng!!
Trọng kiếm màu vàng bạo kích Huyền Hoàng trọng quyền, lưỡi mác tranh minh nổ tung thiên địa, màu vàng cùng màu sắc rực rỡ nổ tung tạo thành triều dâng.
Ngắn ngủi dây dưa, mấy hơi mà thôi, Tần Diễm gầm thét phá vỡ trọng kiếm màu vàng trảm thiên diệt địa, sôi trào thao thao bất tuyệt Huyền Hoàng thủy triều, đánh về phía Kim Thái Thiên cách đó không xa.
- Ngươi mẫu thân nó ai vậy.
Kim Thái trên không trung không lùi, chiến khu to mọng nổi lên ý lạnh kim loại, cầm trong tay trọng chùy, vỡ vụn thiên địa, thẳng đến quái nhân đột nhiên giết tới.
Keng!!
Lại là tiếng oanh minh chấn thiên động địa, lại là nổ tung giống như năng lượng bạo động.
Kim Thái Thiên có được uy lực lay trời, cực kỳ khủng bố, trong lúc lửa giận cuồn cuộn bộc phát cực hạn, đủ để cho đám người Hà Cường sắp nứt cả tim gan, nhưng, hắn đối mặt chính là Tần Diễm, còn là Tần Diễm thực lực tăng vọt.
Trọng chùy Kim Thái Thiên cuồng dã nện xuống lắc lư kịch liệt, lại vỡ vụn hai tay của hắn, thẳng lên vân tiêu, lực lượng cường hãn xé rách càng làm cho to mọng chiến khu của hắn mất khống chế tại chỗ.
Tần Diễm bay lên cao, bàn chân nén đủ lực đánh vào ngực Kim Thái Thiên.
Răng rắc giòn vang, xương ngực vỡ nát, lồng ngực đổ sụp.
Một chân này của Tần Diễm ẩn chứa nặng nề của trăm vạn dặm sơn hà cùng uy lực Huyền Hoàng pháp lệnh thiên địa, dưới một kích, Kim Thái Thiên bị đánh bay ra ngoài.
Chỗ thủng trên ngực Kim Thái Thiên phun máu, cơ thể to béo giống như viên thiên thạch xẹt qua bầu trời, nhanh chóng biến mất ở cuối tầm mắt.
- Oa a a...
Tần Diễm cuồng nộ, sát khí cùng sơn hà trọng khí oanh minh bạo động, như hải triều sôi trào, khuấy động mênh mông thiên địa, cưỡng ép tung bay Kim Thanh Thiên vừa muốn ra tay, đồng thời lần nữa xoay chuyển, ngang nhiên lao thẳng đến Kim Hàn Thiên.
Sắc mặt Kim Hàn Thiên kịch biến, đây là cường giả gì? Chí Tôn sao?
Tần Diễm bạo kích trọng quyền, khẩn thiết oanh minh, chen bể không khí, đánh rách tả tơi không gian, nhấc lên quyền cương tràn ngập đất trời, che mất Kim Hàn Thiên.
Kim Hàn Thiên vung lên trọng kiếm cường thế phản kích, nhưng vẫn bị ép tới liên tục tháo chạy, từ vạn mét không trung thẳng tới phế tích.
- Ngươi là ai? Chúng ta và ngươi không oán không cừu, vì sao muốn đánh lén chúng ta?
- Nhuộm thành màu vàng, ta không nhận ra? Coi ta là kẻ ngu sao?
- Cái gì nhuộm màu? Chúng ta là Hoàng Kim Chiến tộc! Trong máu chúng ta chảy xuôi huyết dịch hoàng kim!
- Rác rưởi!! Ngươi đang khảo nghiệm trí thông minh của ta sao? Hoàng Kim Chiến tộc là Tinh vực Thần Thoại, Tinh vực Thần Thoại cách nơi này mấy chục tỉ dặm.
- Chúng ta thật sự là Hoàng Kim Chiến tộc! Chúng ta vượt qua ba mươi tỷ dặm thâm không, tới đây săn giết cừu địch! Ngươi đúng là ngu xuẩn nhận lầm người.
Nương theo bạo kích oanh oanh liệt liệt.
Tần Diễm đè ép Kim Hàn Thiên quét ngang hơn ba trăm dặm.
Thẳng đến lúc sau, Kim Hàn Thiên nổi giận phản kích, toàn thân bộc phát cường quang, như ức vạn kim châm, giống như mặt trời oanh minh, cưỡng bức bức lui Tần Diễm.
Tần Diễm khẽ nhíu mày, nhìn chằm chằm Kim Hàn Thiên đang lên cơn giận dữ:
- Ngươi không phải Thanh Đồng Quỷ Tượng?
Kim Thanh Thiên từ trên trời giáng xuống, rơi xuống phía sau Tần Diễm, dựng lên cung tiễn, cường quang chói mắt giống như thủy triều tràn vào cung tiễn, xen lẫn thành một tay hoàng kim trọng tiễn, chỉ Tần Diễm phía xa:
- Mạo phạm Hoàng Kim Chiến tộc, ngươi chán sống.
Tần Diễm quay đầu nhìn Kim Thanh Thiên:
- Thật không phải Thanh Đồng Quỷ Tượng?
Kim Thanh Thiên gắt gao tập trung vào Tần Diễm:
- Cái gì Thanh Đồng Quỷ Tượng, ngươi xem chúng ta giống thứ đồ quỷ bất tử không có sinh mệnh kia sao?
Kim Hàn Thiên tức giận, bị điên rồi, coi bọn họ là Thanh Đồng Quỷ Tượng?
Tần Diễm nhíu mày, ngược lại gầm thét:
- Không phải Thanh Đồng Quỷ Tượng, các ngươi tới nơi này làm gì? Hợp minh cùng Thanh Đồng Quỷ Tượng rồi?
- Chúng ta đang đi săn!!
- Đến khu vực ta săn bắn đi săn? Các ngươi muốn chết!
- Làm càn, ngươi biết ngươi đối mặt chính là người nào không?
Kim Thanh Thiên kéo căng cung tiễn, ánh sáng hoàng kim trọng tiễn càng tăng lên, xung quanh ẩn ẩn có mấy vòng mặt trời đang vờn quanh.
- Ta, Kim Hàn Thiên của Tinh vực Thần Thoại, ngươi là người phương nào?
Kim Hàn Thiên đưa tay ngăn chặn Kim Thanh Thiên. Nghe giọng điệu này, mười vạn dặm phế tích là do cường nhân trước mắt tạo thành? Hay là do giao thủ cùng Thanh Đồng Quỷ Tượng cấm khu Quỷ Bí đánh ra? Thực lực thật sự rất mạnh, đảm phách thật cuồng.
- Các ngươi không cần biết. Lăn, lăn ra khỏi khu vực săn bắn của ta.
Tần Diễm hừ một tiếng, khoát tay muốn rời khỏi.
- Ngươi tập kích chúng ta, còn bảo chúng ta lăn? Khẩu khí thật lớn! Ta đã nói với ngươi, ngươi đứng lại đó cho ta!
Kim Thanh Thiên chưa từng gặp được chuyện nào hoang đường như thế này. Hoàng Kim Chiến tộc cao ngạo lại có thời điểm bị nhận lầm? Vô duyên vô cớ bị tập kích? Sau khi biết thân phận bọn hắn, chẳng những không có xin lỗi, còn càng khoa trương.
- Ta ở chỗ này phục kích Thanh Đồng Quỷ Tượng, các ngươi tự tiện xông tới, để cho ta bại lộ thân phận, phá vỡ kế hoạch của ta, ta không giết chết các ngươi xem như cho Tinh vực Thần Thoại mặt mũi, mau cút!! Lăn ra xa xa, rời khỏi vùng hoang mạc này.
Tần Diễm nói xong muốn chìm vào địa tầng.
- Chậm đã, ngươi là người phương nào? Không nói rõ ràng, việc này hôm nay không xong.
Kim Hàn Thiên cầm kiếm quát tháo.
- Ta, Đại Địa Mẫu Đỉnh! Ta đang phục sát tử địch của ta!
Tần Diễm nghiền nát mặt đất, chìm vào sâu trong phế tích.