Trong bóng tối vô tận, một cái đầu lâu nhuốm máu đang trôi nổi không một tiếng động, những nơi đi qua, hắc ám yên tĩnh, vũ trụ hoang vu, đều sẽ lâm vào tĩnh mịch lâu dài.
- Tẫn Hư! Một trong chín đại cấm khu!
Đám người Tần Hạo bay lên không, nhìn cái đầu lâu bay tới trong hắc ám vô tận.
Đây không phải là đầu lâu thật, mà là hình dáng phế tích tinh cầu tạo thành. Phía trên cũng không phải máu, mà là hỏa diễm sau khi một ít tinh cầu sụp đổ lưu lại.
- Lại gặp được.
Tần Diễm cảm thấy rất hứng thú đối với viên tinh cầu kia, còn đã từng xông qua:
- Bên trong đầu lâu chủ nhân cấm khu là một loại bí lực vũ trụ, nó vô hình vô chất, phiêu ở các nơi vũ trụ. Những nơi trải qua, tất cả tinh cầu cùng thiên thạch đều sẽ sụp đổ, sau đó tụ tập đến xung quanh.
- Rất nhiều tinh cầu có ý thức khi phát hiện từ xa thì sẽ lập tức rời xa, nhưng những thiên thạch, tinh cầu nguyên tố, cùng tinh cầu vừa phát triển kia, đều sẽ bị liên lụy.
- Bên trong Tẫn Hư không biết đã tích trữ bao nhiêu mảnh vỡ, cũng tại thời gian vô tận đè xuống, diễn biến ra rất nhiều nham thạch cùng kim loại đặc thù.
- Thanh đao trong tay của ta đây chính là dùng huyền thiết từ Tẫn Hư chế tạo. Ha ha, cũng chính là cây đao này, bổ ra Thanh Đồng Thiên Điện của con trai Quỷ Bí!
- Không muốn sống.
Tần Niệm ở bên cạnh lắc đầu, nếu không phải năm đó phụ thân tự mình ra tay, móc hắn từ trong Tẫn Hư ra, gia hỏa này đã sớm biến thành một sợi vong hồn ở trong đó rồi.
Còn không biết xấu hổ mà đi khoe khoang.
Tần Hạo nói:
- Tẫn Hư tựa như là tấm bèo của vũ trụ, phiêu lưu bốn chỗ không có quy luật. Có một thời gian rất dài tại biên giới vũ trụ, đã cùng phụ thân quen biết đã lâu.
Chỉ là ngay lúc đó Tẫn Hư chưa từng đáp lại qua phụ thân, giống như là đang ngủ say.
Thiên Nguyên nói:
- Ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Tẫn Hư. Đã từng còn có người hoài nghi tới, Tẫn Hư chính là một loại hình thái khác của cấm khu Hắc Ám. Nhưng hắc ám là thôn phệ, hắn thì là cô đọng, tụ tập số lượng lớn mảnh vỡ tinh cầu ở nơi đó, từ từ khô kiệt, sụp đổ, cho đến khi hóa thành bụi.
Khương Nghị nghe được thì nhíu chặt mày lên, rất giống hoang mạc Vẫn Thạch, chẳng lẽ cũng có liên quan tới mình sao?
Quả nhiên, theo Tẫn Hư tới gần, pháp tắc của Khương Nghị cũng xuất hiện xúc động.
Tần Hạo nghiêm túc nói:
- Tránh khỏi hắn! Tẫn Hư đột nhiên rời khỏi biên giới vũ trụ, rất có thể có liên quan cùng tình thế vũ trụ bây giờ, không bài trừ khả năng hắn đã thức tỉnh.
Khương Nghị không có mạo hiểm, lần nữa thay đổi phương hướng, tránh khỏi cấm khu Tẫn Hư.
Bây giờ hắn không muốn gây chuyện, chỉ chờ mong có thể mau chóng nhìn thấy Tu La, đạt được chút chỉ dẫn, lấy được chút vũ khí, sau đó mạnh lên.
Theo Khương Nghị đi đến biên giới vũ trụ, tình thế vũ trụ lại gió nổi mây phun, tinh cầu Chu Tước vượt qua Hoang Nguyên cổ đạo, gánh chịu lấy ý chí Khương Nghị, đột phá sương mù dày đặc, giáng lâm đến một thế giới hoàn toàn mới!
Chu Tước giương cánh, liệt diễm phần thiên, quan sát mê vụ bao phủ thế giới.
Bên trong Hoang Nguyên lại là một viên tinh cầu?
Nơi này là diện mạo thật sự của Hoang Nguyên sao?
Nhìn qua tầng tầng mê vụ, mơ hồ có thể nhìn thấy dãy núi chập trùng, nhìn thấy rừng rậm cẩm tú, nhìn thấy sống ngòi uốn lượn.
Sinh cơ nồng đậm, năng lượng mênh mông, cảnh sắc mỹ lệ.
Là một viên tinh cầu không tệ.
Lấy cấp bậc Hoang Nguyên, chẳng lẽ nơi này là tinh cầu cấp Chúa Tể?
Chu Tước tụ tập liệt diễm, xuyên qua tầng mây, muốn nhìn trộm thế giới, đồng thời vận chuyển pháp tắc, muốn suy diễn và dò xét thế giới này.
Nhưng...
- Ngọa tào??
Chu Tước đột nhiên dừng ở tầng mây, mộng.
Nó run run thân thể, lại huy động đôi cánh, sau đó khó có thể tin mà giật giật đầu.
Nhìn cánh.
Nhìn móng vuốt.
Nhìn thân thể.
Đại tào!
Ta không phải tinh cầu sao?
Làm sao ta lại biến thành cơ thể bằng xương bằng thịt rồi!
Ta là phân thân Thiên Đế cơ mà!
Ta là tinh cầu Đại đế cấp cơ mà!
Ta giương cánh có thể đạt trăm vạn dặm cơ mà!!
Đây là ảo giác sao!
Không sai, khẳng định là ảo giác!
Hoang Nguyên thật sự khủng khiếp!
Có thể làm cho tinh cầu sinh ra ảo giác, chẳng lẽ là đã dẫn phát pháp tắc thác loạn?!
Nào chỉ là rối loạn, quả thực là khống chế!
Hắn biết bên trong Hoang Nguyên không thể nào là tinh cầu.
Ánh mắt chiếu tới, tất nhiên đều là ảo giác.
Hắn cả viên tinh cầu bị khống chế, pháp tắc của hắn bị nắm trong tay!
Đáng sợ!!
Thật sự là đáng sợ!!
Liệt Ngục Chu Tước thử nghiệm bắt lấy liên lạc cùng chân thân, nhưng... Bất luận thử như thế nào, hắn đều không làm nên chuyện gì.
Không chỉ là không liên lạc được, lại còn hoàn toàn không cảm giác được chân thân tồn tại.
Liệt Ngục Chu Tước vỗ cánh bay lên không, muốn rời khỏi nơi này.
Nhưng, bầu trời vô cùng mênh mông.
Một loại mênh mông vô biên vô tận, bất luận là độ rộng hay là độ cao, đều khổng lồ đến không thể nói rõ.
Để hắn có cảm giác nhỏ bé cùng bất lực đã lâu chưa xuất hiện.
- Không sai, đây nhất định là ảo giác!
Chu Tước (Khương Nghị) kết luận.
Cho dù là tinh cầu cấp Chúa Tể, đều là có biên giới.
Nơi này giống như không có khái niệm biên giới.
- Xong, bị nhốt rồi.
Chu Tước (Khương Nghị) huy động cánh, quay quanh trong tầng mây.
Mặc dù cảm giác có thể ôn lại cơ thể rất không tệ, thật giống như rốt cuộc cũng làm trở về lại chính mình, nhưng hắn không phải tiến đến trải nghiệm cuộc sống, càng không phải là đến tìm kiếm bản thân, hắn là tìm kiếm ảo diệu của Hoang Nguyên, cung cấp che chở cho chân thân.
Rống...
Một thanh âm hùng hồn từ đằng xa truyền đến.
Mây mù mênh mông, nổi sóng chập trùng, như đại dương lao nhanh, như cự nhạc san sát, cảnh tượng vô cùng rung động.
Chu Tước (Khương Nghị) hiếu kỳ nhìn ra xa, mơ hồ nhìn thấy có cái bóng đen đang ngao du trong mây mù, nhanh chóng tới gần nơi này.
- Ảo giác thật như thế sao? Thao túng Vạn Đạo pháp tắc, sáng tạo thế giới hư ảo, cầm tù ý thức ở bên trong. Làm sao ta lại cảm thấy Hoang Nguyên có chút ý như chủ nhân Cực Lạc kia thế này? Nhàn rỗi nhàm chán, đùa ta chơi sao?
Khương Nghị không có để ý, chỉ là nhìn bóng dáng kia đag nhanh chóng tới gần.