Bọn người Diêu Vũ giằng co lấy Khương Nghị, cũng đang khẩn trương cảnh giới.
Trước đó nếu như không khiêu khích, có lẽ thật không có phiền phức này, nhưng nếu như không có phiền phức này, bọn hắn hiện tại chỉ sợ giống như những cường giả bộ lạc khác, bị cuốn vào đáy biển.
Sau khi một thời gian dài giằng co, Khương Nghị thở dài nói:
- An An, tới đây.
- A?
An An chần chừ một lúc, cẩn thận dịch chuyển về phía trước mấy bước.
Thực Tinh Tước khẩn trương cảnh giới, muốn khống chế tiểu nữ hài này. Nhưng, nếu đối diện thất giai, tiểu nữ hài cũng có thể bộc phát ra lực lượng thất giai.
An An cùng Khang Ninh đều về tới bên cạnh Khương Nghị.
- Ngươi thật muốn giết bọn hắn sao?
Khang Ninh có chút không đành lòng.
Khương Nghị không có đáp lại, mà chỉ nói:
- Tiêu Dương, mang ta đi bộ lạc các ngươi!
- A??
Tiêu Dương tê cả da đầu.
Đây chính là tai tinh, nếu như mang về bộ lạc, sợ rằng sẽ là tận thế của bộ lạc. Không phải đã nói chỉ bồi tiếp ngươi sao?
Khương Nghị nói:
- Ta chỉ là mượn Tinh Thần Thụ dùng một lát, sử dụng xong sẽ rời khỏi. Chỉ cần các ngươi không nói, không ai biết ta tiến vào bộ lạc các ngươi, cũng không ai gây phiền phức cho các ngươi.
- Bọn hắn sẽ không nói sao?
Tiêu Dương chần chờ chỉ chỉ Thực Tinh Tước trước mặt.
- Bọn hắn chết rồi. Đi thôi.
Khương Nghị thúc giục Tiêu Dương khởi hành.
Diêu Vũ, Diêu Hồn, Diêu Huân, lập tức khẩn trương. Muốn phản kích, muốn rời khỏi, nhưng nhìn mặt biển mênh mông lại mãnh liệt, lại cảm nhận được vô lực trước nay chưa từng có.
Tiêu Dương sâu hít một ngụm khí lạnh, cùng Thanh Liên trao đổi ánh mắt, khống chế lấy Côn Bằng phóng lên tận trời.
- Thật có lỗi.
Khang Ninh nhìn bọn người Diêu Vũ tiếc nuối lắc đầu, loại chuyện này hắn thật sự bất lực. Côn Bằng nhấc lên, cũng chở hắn phóng tới Khương Nghị.
Bọn người Diêu Vũ khẩn trương nhìn mặt biển, kiềm chế trước nay chưa từng có để bọn hắn cảm thấy tuyệt vọng.
Mặt biển cuồn cuộn, từng đạo tinh văn tung hoành xen lẫn, giống như... Càng ngày càng sáng...
Tinh năng giữa thiên địa đang tăng cường.
Sóng cả mặt biển đang tăng lên!!
Hô hấp bọn hắn đều trở nên gấp rút. Phải chết sao? Cứ như vậy... Chết rồi sao?
Bọn hắn chết rồi, bộ lạc Liệt Tinh làm sao bây giờ?
Không có lục giai tinh thú cùng thất giai tinh thú tọa trấn.
Chỉ còn ngũ giai tinh thú, bộ lạc còn có thể ở lại trong liên minh sao?
Những bộ lạc khác sẽ như thế nào đối đãi bộ lạc bọn hắn.
Chiến tộc cùng bí cảnh nhìn chằm chằm lại sẽ khai thác biện pháp gì?
Bộ lạc của bọn hắn, đi con đường nào?
Trong một cái chớp mắt, Diêu Vũ suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, hô hấp càng ngày càng gấp rút.
Nàng không sợ chết, nhưng không bỏ xuống được chính là bộ lạc.
Không có bọn hắn, vận mệnh bộ lạc nhất định thăng trầm, có thể sống sót, lại khẳng định sống không dễ dàng, cũng có thể đi hướng hủy diệt, thậm chí bị nô dịch.
Diêu Vũ nhìn hải triều cuồn cuộn phía xa, những lục giai cùng thất giai tinh thú đều đã chết, ngay cả cơ hội lựa chọn đều không có, lưu cho những bộ lạc kia nhất định là vô tận tuyệt vọng cùng đau đớn. Mà bọn hắn, tựa hồ... Còn có lựa chọn...
Lựa chọn?? Diêu Vũ gắt gao nắm chặt nắm đấm.
- Chậm đã!!
Rít lên một tiếng vang vọng khắp Thiên Hải.
Diêu Vũ hơi sững sờ, nhìn về Diêu Huân bên cạnh.
Diêu Huân cưỡi Liệt Diễm Mãnh Hổ, hướng về phía bầu trời xa xa gào thét:
- Chúng ta... Mang ngươi về tộc...
- Diêu Huân, ngươi làm gì!!
Diêu Hồn giận dữ giận dữ mắng mỏ, nhưng nội tâm hốt hoảng vậy mà xuất hiện có chút nhẹ nhõm. Cái này khiến hắn kinh ngạc, cũng làm cho hắn tức giận.
- Chúng ta chết rồi, cái gì đều không làm được, vận mệnh bộ lạc cũng hoàn toàn nắm giữ ở trên tay những người khác.
Chúng ta chỉ có còn sống mới có thể bảo vệ bộ lạc, chí ít giữ lại cho bộ lạc năng lực ứng phó nguy cơ.
- Đây là một trận sát cục, nếu như chúng ta cuốn vào, liên luỵ không chỉ là Liệt Tinh bộ lạc, mà là tất cả Hỗn Nguyên đại lục!!
- Tha thứ ta ích kỷ! Thật đến sinh tử tồn vong, trong lòng ta chỉ có bộ lạc của ta.
- Các ngươi tự hỏi lòng, ba người chúng ta nếu như chết rồi, những bộ lạc Hỗn Nguyên khác sẽ bảo hộ Liệt Tinh bộ lạc sao? Sẽ không!
- Nếu thật sự đã dẫn phát tai nạn, ba người chúng ta còn sống thì có thể liên hợp những bộ lạc khác, cùng nhau đối kháng Chiến tộc cùng bí cảnh, không nói có bao nhiêu phần thắng, chí ít có thể tranh thủ.
Diêu Hồn há miệng rồi ngậm lại, ngậm lại rồi mở ra, nửa ngày, chỉ vào Diêu Huân tức giận nói:
- Ta không nghĩ tới Diêu Huân ngươi vậy mà có thể nói ra lời như vậy.
- Tràng nguy cơ này vốn cũng không phải chúng ta cố ý đưa tới, mà là bất hạnh gặp phải. Thậm chí phải nói, chúng ta may mắn, có một cơ hội lựa chọn, mà không phải tuyệt vọng chết dưới đáy biển giống như những bộ lạc khác.
Diêu Huân nói xong, hướng lão tộc trưởng Diêu Vũ, nói:
- Chúng ta không thể chết! Nếu không bộ lạc liền thật xong.
- Chúng ta hắn đưa vào bộ lạc, chỉ cần làm xảo diệu liền không có người biết, sau đó coi như cái gì cũng chưa từng xảy ra.
- Dù thật có ngoài ý muốn nổi lên, cũng có thể nói... Bị uy hiếp! Bất đắc dĩ! Cùng lắm thì bỏ ra chút giá.
Ý tưởng này thật không mưu mà hợp cùng Diêu Vũ, nhưng trông coi nhị hóa Diêu Hồn, nàng chỉ có thể ra vẻ do dự trầm mặc.
Diêu Huân nghiêm túc nói:
- Tràng nguy cơ này, thật không oán chúng ta. Chúng ta nếu như chết mới là sai lầm lớn nhất cho bộ lạc. Chúng ta nhất định phải còn sống, dù lưng đeo tội danh còn sống, dù khuất nhục còn sống, nhưng chỉ cần chúng ta còn sống liền có thể có biện pháp bảo hộ bộ lạc.
Diêu Hồn gầm nhẹ:
- Hèn nhát!!
Diêu Huân không để ý tới, tiếp tục xin Diêu Vũ thận trọng cân nhắc.
Diêu Vũ nhắm mắt lại, tiếp tục lấy trầm mặc.
- Thay đổi chủ ý?
Côn Bằng chở Khương Nghị trở về.
- Xin mời thận trọng cân nhắc!!
Diêu Huân cùng Diêu Hồn trăm miệng một lời hô to.
Diêu Vũ cố ý toát ra thể hiện gian nan, mở ra đôi mắt tinh thần, nói với Khương Nghị:
- Ta cần ngươi làm ra năm cam đoan.
- Tộc trưởng anh minh!
Diêu Huân thở phào.