Toàn bộ bộ lạc như là biến thành Luyện Ngục Nhân Gian.
Ba vị Nguyên Thần của Vô Thiên, Ách Nạn, Man Hoang tức giận gào thét.
Nhưng, trong lúc nhất thời bọn hắn lại đều không dám thật nghênh đón, thậm chí đều lần lượt rời khỏi tán cây của riêng phần mình, rơi đến trên mặt đất.
Bọn hắn sợ thật!
Rõ ràng đã dự thiết qua đối phương rất mạnh, nhưng giờ khắc này, khi thật sự đối mặt, vẫn bị thực lực khủng bố kia làm cho hồi hộp đến.
Lúc này mặc kệ là ai tiến lên, đều là tự tìm đường chết.
Không phải nghênh kích, mà là đưa bữa ăn cho người ta.
Bọn hắn rút lui, để Khương Nghị có thể làm lớn cửa hang ra. Tại thời điểm Tu La và các Nguyên Thần toàn bộ giáng lâm đến tiền tuyến, chuẩn bị tiến vào Chiến tộc Vô Thiên, Khương Nghị đã cuồng dã làm vỡ nát lỗ rách, giết vào trong bộ lạc.
Một màn này giống như là ác mộng, để vô số tộc nhân sắp nứt cả tim gan, cũng làm cho số lượng lớn cường giả cao ngạo cảm nhận được tuyệt vọng thấu xương.
Sau khi Khương Nghị giết đến, hắn cũng không để ý đến những cường giả khác, ánh mắt bén nhọn khóa chặt chủ nhân Thiên Hà cùng lão tổ Hằng Vũ. Bọn hắn đều bị lít nha lít nhít nhánh cây bao vây lấy, giống như là một cái kén cây, nếu như không cẩn thận quan sát thì rất khó để phát hiện.
Nhưng thời điểm Khương Nghị vừa mới chém vào màn trời, đã lập tức chú ý tới bọn hắn.
Nếu như không có hai tên này, hắn sẽ phải mạo hiểm săn giết Nguyên Thần khác.
Nếu bọn hắn đều đã ở đây, vậy thì không cần thiết dừng lại quá nhiều.
Ầm ầm...
Liệt diễm lại lần nữa cuồn cuộn, hóa thành ngàn vạn hư ảnh Chu Tước mạnh mẽ đâm tới, triệt để đảo loạn nội bộ Chiến tộc.
Khương Nghị chấn vỡ nát sợi đằng, hai cái móng vuốt bạo kích, giữ lại kén cây, phóng lên tận trời.
Tại thời điểm nội bộ còn đang lâm vào hỗn loạn, Khương Nghị đã hiện ra Lăng Thiên Thuật, biến mất vào sâu trong biển mây.
Oanh...
Chỉ trong mấy hơi mà thôi, tế đàn bộ lạc phụ thuộc đều tách ra cường quang bành trướng, tinh năng cuồn cuộn, bộc phát thần uy.
Tu La, Cửu Tướng cùng các Nguyên Thần lần lượt giết ra.
Đối diện chính là biển lửa tràn ngập, lít nha lít nhít bóng dáng Chu Tước, bọn hắn kinh hãi suýt chút nữa lại phải lui về.
Ở đâu ra biển lửa?
Mới chỉ vài phút mà thôi, bị kích phá rồi?
Nói đùa cái gì vậy?!
Tu La và tất cả mọi người dừng ở trên tế đàn, không có mù quáng giết ra ngoài, mà là tìm kiếm lấy mục tiêu của kẻ địch, tra xét tình huống xung quanh.
- Đừng đứng đây nữa, bọn hắn chạy rồi!
Vô Thiên lão tổ đứng ở dưới Tinh Thần Thụ, thôi động Tinh Thần Thụ chữa trị lỗ thủng. Hắn cố gắng trấn định, kỳ thật trái tim dường như đã muốn nhảy lên đến cổ họng, thật sự là quá may mắn, nếu như không phải ép buộc chủ nhân Thiên Hà cùng Hằng Vũ lão tổ ở lại nơi này, thì vừa rồi khẳng định mục tiêu của con cự điểu kia sẽ nhắm ngay hắn, thậm chí trực tiếp rút Tinh Thần Thụ của hắn rời khỏi.
Mặc dù Thiên Hà và Hằng Vũ bị mang đi rất đáng tiếc, nhưng tốt xấu gì thì mình vẫn còn sống, tộc nhân khác đều không có bị thương tổn.
Lão tổ Cửu Tướng là người đầu tiên rời khỏi tế đàn, xua tan liệt diễm, nghiêm túc hỏi:
- Đã xảy ra chuyện gì? Đừng nói với ta, ngay cả năm phút đồng hồ các ngươi đều không có chống đỡ được.
Nguyên Thần khác lần lượt rời khỏi tế đàn, nhìn hỏa triều cuồn cuộn, cùng tràng cảnh bừa bộn xung quanh, sắc mặt đều cực kỳ khó coi.
- Hắn không phải tới từ trong biển mây, là chạy tới từ trong rừng rậm. Hắn không có tập kích bí cảnh, mà là trực tiếp tới chạy bình chướng Chiến tộc chúng ta.
Tu La suy đoán không sai, hắn lại mạnh, mà còn mạnh một cách rất không hợp thói thường. Một kích đã lập tức đánh rách chín tầng màn trời, đụng phải nội tầng sâu nhất. Ta đoán chừng, thực lực của hắn... Hẳn là mạnh hơn chúng ta sáu bảy lần.
Chủ nhân Ách Nạn lòng vẫn còn sợ hãi nhìn qua biển mây đang cuồn cuộn.
Tất cả Nguyên Thần trao đổi ánh mắt với nhau, lông mày cũng hơi nhíu lại.
Một kích phá mở chín tầng bình chướng?
Nơi này chính là ba vị Nguyên Thần, số lượng lớn bộ lạc a.
Sáu bảy lần?
Năng lực Nguyên Thần có thể mạnh đến loại trình độ này sao?
Bọn hắn vô cùng không muốn tin tưởng lời Ách Nạn nói, nhưng tình cảnh trước mắt lại đang minh xác nhắc nhở bọn hắn, đây, đều là thật. .
Kẻ địch khẳng định là lại mạnh!
Mà, không đi biển mây, chỉ đi rừng rậm?
Xảo quyệt!
Không tập kích bí cảnh, lại lao thẳng đến Chiến tộc?
Khôn khéo!
- Hắn bắt chủ nhân Thiên Hà và lão tổ Hằng Vũ đi, hẳn là muốn giết bọn hắn, khống chế Tinh khí. Ta không biết cụ thể là hắn thông qua phương thức gì để mạnh lên, nhưng ta có dự cảm, lần nữa gặp mặt, hắn sẽ còn càng mạnh. Đến lúc đó...
Vô Thiên lão tổ quay đầu nhìn phía Cửu Tướng và các lão tổ khác:
- Các ngươi có thể tưởng tượng đến thực lực thật sự của hắn không? Dù sao ta cũng tưởng tượng không ra!
Chư vị Nguyên Thần toàn bộ trầm mặc.
Còn có thể càng mạnh?
Cái này đều mạnh đến trình độ biến thái gì, mạnh hơn chẳng phải là muốn mạnh đến vấn đề mới!!
Bầu không khí trở nên ngột ngạt, trong sự ngột ngạt lại tràn ngập sự sợ hãi.
Bọn hắn đóng giữ tiền tuyến một trăm ngàn năm, kẻ địch nào lại chưa từng thấy qua, nguy hiểm gì lại chưa từng gặp qua? Nhưng cho tới nay bọn hắn cũng không chưa bao giờ nghĩ qua trong thế giới sẽ xuất hiện một tồn tại kinh khủng như thế này, lại biến bọn hắn trở thành con mồi, đang không ngừng nuốt lấy bọn hắn để mạnh lên.
Mạnh đến mức không còn gì để nói, mạnh đến khủng bố.
Nếu như hai Nguyên Thần kia lại mạnh lên, lần nữa đột kích, vẫn có thể tuỳ tiện đánh tan bình chướng.
Lần này chỉ là mang đi Thiên Hà cùng Hằng Vũ, lần tiếp theo chỉ sợ cũng muốn săn giết con mồi mới.