Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 3940 - Chương 3936: Man Hoang

Đan Hoàng Võ Đế Chương 3936: Man Hoang

- Bọn hắn đi đến đại lục nào? Đi hướng nào? Có an bài gì? Ta không làm khó dễ ngươi, biết bao nhiêu nói bấy nhiêu.

Khương Nghị nắm lấy nam tử lao thẳng đến biển mây, móng vuốt Chu Tước to lớn lại càng cứng cỏi, giống như là một loại Thần Binh nào đó, để nam tử thân ở trong đó toàn thân rất mát, khủng hoảng và tuyệt vọng cơ hồ khiến hắn bất tỉnh đi.

- Sau khi các tộc trưởng tất cả Chiến tộc cùng bộ lạc thương lượng xong thì quyết định tập kết đến đại lục Cửu Thiên.

- Bí cảnh Man Hoang cùng bí cảnh Ách Nạn sớm đã rời khỏi, một bên tiến vào biển mây, một bên rời khỏi từ lục địa.

- Chiến tộc Vô Thiên từ bỏ chúng ta, để cho chúng ta ở lại hấp dẫn lực chú ý, sau khi bí cảnh Ách Nạn rời khỏi bọn hắn cũng chạy, di chuyển từ lục địa.

- Ta không muốn làm phản đồ, nhưng ta muốn bảo vệ vợ con của ta, bảo vệ tộc nhân của ta. Ta chỉ biết là những thứ này, ta chỉ biết những thứ này...

Trong đôi mắt nam tử đung đưa nước mắt, đang sợ hãi cùng đau đớn kích thích hắn cuồng loạn la lên.

- Phương hướng bí cảnh Man Hoang rời khỏi.

- Hướng tây!!

- Ngươi tên là gì?

- Sơn Hải Nghênh! Ta là tộc trưởng bộ lạc Thiên Phong, ta tên... Sơn Hải Nghênh!

- Ta sẽ nhớ kỹ!

Khương Nghị đột nhiên ra móng vuốt vung, huy động hai cánh, rời khỏi nơi này.

Nam tử vội vàng không kịp chuẩn bị, từ không trung gào thét lên rơi xuống, hắn có chút hoảng hốt, không có giết ta? Làm sao lại không có giết ta? Nhưng cuồng phong mãnh liệt cùng thanh triều gào thét để hắn rất nhanh đã bừng tỉnh, lập tức tế lên Tinh khí - Sơn Hà Đồ, cộng minh cùng tinh văn giữa trời đất, lấy tình thế hạ xuống đi chậm lại.

Khương Nghị nhấc lên liệt diễm, nhanh chóng lao vùn vụt trong biển mây.

Chu Tước Lăng Thiên Thuật đã thật nhanh, có thể xưng là tốc độ nhanh nhất thế gian, tốc độ gia tăng tám lần, không thể nghi ngờ là mạnh hơn cực hạn, đạt đến trình độ giống như vượt qua không gian.

Bí cảnh Man Hoang nhanh chóng di chuyển trong biển mây.

Mặc dù lúc bắt đầu đi là hướng tây, nhưng không đợi rời khỏi đại lục thì đã nhanh chóng di chuyển phương hướng, chờ rời sau khi khỏi đại lục, lại tiếp tục dời đi hướng khác.

Từ Man Hoang lão tổ đến các tộc nhân, lại đến bộ lạc phụ thuộc cũng sẽ không tiếp tục thôi động Tinh Thần Thụ, mà là dùng hết khả năng để Tinh Thần Thụ ngủ say.

Đó là quyết định một điên cuồng lại sáng suốt.

Nếu bị tiếp cận thì chắc chắn sẽ phải chết, trực tiếp dứt khoát từ bỏ phòng ngự. Để Tinh Thần Thụ yên lặng, làm cho năng lượng cả bí cảnh yếu bớt đến thấp nhất, tận hết khả năng tránh cho tinh văn liên hệ cùng biển mây quá mức.

Lại thêm hình dáng bí cảnh Man Hoang chính là bằng phẳng, giống như là một bình nguyên, độ cao chỉ có năm vạn mét, vừa vặn có thể mượn nhờ biển mây ẩn nấp.

Bọn hắn không quan tâm có thể di chuyển càng xa hay không, chỉ hy vọng có thể bình yên vô sự, sau đó chờ đợi Cực Quang, hoặc là Vạn Giới đến di chuyển.

- Tên khốn đáng chết.

Man Hoang lão tổ đứng trên Tinh Thần Thụ, sắc mặt âm trầm khó coi.

Làm chủ nhân bí cảnh, hắn cường thế lại bá đạo, bất luận là một ít sự kiện ở trong thế giới, hay là rất nhiều chiến dịch tại tiền tuyến, đều là loại cấp tiến kia.

Nhưng bây giờ, vậy mà hắn lại đang phải nghĩ hết biện pháp đào vong, tất cả mưu kế cùng thủ đoạn đều dùng đến trên việc phải bảo mệnh như thế nào.

Thật sự là uất ức.

Nhưng cũng chỉ là bực bội trong lòng, mặt ngoài lại có gắng biểu hiện bình tĩnh.

Dù sao hiện thực cục diện vẫn đang bày ở nơi này.

Một khi bị tiếp cận, thật sự là sẽ phải chết, thậm chí ngay cả cơ hội phản kháng cũng đều không có.

Man Hoang lão tổ quan sát bí cảnh do Tinh Thần Thụ bao phủ, hai đầu lông mày tụ lên một vòng mê mang.

Bọn hắn, còn có thể sống được mấy ngày?

Bọn hắn, còn có thể đến bí cảnh Cửu Thiên sao?

Gốc Tinh Thần Thụ này mang cho hắn vinh quang vô tận, những con dân này được hắn bảo hộ ngàn trăm qua, lúc nào cũng có thể lọt vào hủy diệt, mà kẻ được gọi là Thần Minh hắn đây lại chỉ có thể chờ đợi, cầu nguyện...

- Rốt cuộc các ngươi là ai?

Man Hoang lão tổ nhẹ giọng tự nói.

Trong lúc bất tri bất giác, hắn nhớ tới trận sự kiện chín vạn năm trước kia.

Cũng là tinh thú cùng Thiên thú đột nhiên xuất hiện thần bí, khiêu chiến bốn chỗ, đánh đâu thắng đó.

Nhưng lúc đó bọn hắn còn có thể ứng phó, tinh thú thần bí kia cũng chỉ là khiêu chiến bọn hắn mà thôi.

Mà bây giờ, lại hoàn toàn khác biệt so với năm đó.

Nguyên Thần thần bí so với năm đó còn hung tàn hơn gấp trăm lần, điên cuồng hơn gấp trăm lần, hơn nữa còn có thể không ngừng mạnh lên?

Nhưng...

Chẳng lẽ cảnh giới Nguyên Thần không phải là cao nhất?

Ở trên còn có vấn đề cao hơn?

Cái này giống như không nên nha, nếu thật sự là như vậy, mười mấy vạn năm chinh chiến của bọn hắn đều không có một ai có thể đột phá, bao gồm cả người mạnh nhất như Cửu Tướng cùng Hắc Ám.

Nếu như còn có vấn đề cao hơn, cường giả trong biển khác Tinh giới sao cũng không có ai đột phá? Cũng tự nhiên sẽ xuất hiện, vì sao mười mấy vạn năm va chạm đều không có gặp được một lần?

Hắn không hiểu!

Cũng bắt đầu yên lặng cầu nguyện, cầu nguyện hắn bí cảnh có thể thuận lợi đến đại lục Cửu Thiên.

Không chỉ là là bộ lạc có thể còn sống sót, cũng là vì có thể làm cho hắn tận mắt xem xét Nguyên Thần thần bí kia, để biết được Nguyên Thần đó là cái gì.

- Bây giờ chúng ta là vây quanh đến đâu rồi?

Man Hoang lão tổ ngắm nhìn Vân Vụ Sơn Hải vô biên vô tận.

Bình Luận (0)
Comment