Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 452 - Chương 452: Phụ Thân Ở Đó?

Đan Hoàng Võ Đế Chương 452: Phụ thân ở đó?

Ly Hỏa thánh địa giới nghiêm toàn diện, khắp nơi đều là đệ tử và trưởng lão, đều kinh ngạc hỏi 'Diêm Lâu'.

Khương Nghị bắt chước dáng vẻ Diêm Lâu, đối với đệ tử bình thường đối xử tương đối lạnh nhạt, im lặng không để ý tới, đối với trưởng lão trấn thủ thì lạnh lùng đáp lại hai câu.

Nhưng không có người nào sinh ra cảm giác hoài nghi gì.

Bởi vì bất luận trưởng lão hay đệ tử đều đối với vị thiếu niên thiên tài này có chút kính sợ. So với thánh văn khác, thân phận Diêm Lâu càng quan trọng hơn - đệ tử thân truyền của điện chủ Diêm La điện, Đường Thiết Bình.

Đường Thiết Bình ở trong thánh địa tựa như Diêm La chân chính, phán quyết sinh tử, để cho người ta từ trong lòng đã cảm thấy e ngại, mà Diêm Lâu lại được Đường Thiết Bình xem như người nối nghiệp tương lai mà bồi dưỡng, tự nhiên không có người nào dám mạo phạm hắn.

- Nguy hiểm thật.

Khương Nghị trèo đèo lội suối, đi hơn một giờ, trở lại đình viện của chính hắn.

- Vương gia sẽ ở chỗ nào?

Khương Nghị đứng ở ngoài phòng, nhìn dãy núi xung quanh

Dựa theo địa đồ Diêm Lâu vẽ phác thảo, có hai nơi có khả năng nhất.

Một là Đan Đỉnh điện, một là Thiên Hỏa cung. Hai nơi đều là nơi luyện đan. Nhưng Vạn Hỏa Pháp Tràng cũng có khả năng, bởi vì nơi đó có số lượng lớn mồi lửa, cũng có rất nhiều bí bảo.

- Tới Vạn Hỏa Pháp Tràng xem trước thế nào.

Khương Nghị chạy đến gian phòng Diêm Lâu, đổi một cái áo bào sạch sẽ, mở tay ra dâng lên một ngọn lửa màu xanh, sau khi xác định không có vấn đề liền bước nhanh rời khỏi.

Mặc dù đã nuốt m Linh Ác Hỏa của Diêm Lâu xác thực có thay đổi linh văn và màu sắc hỏa diễm, nhưng cảnh giới Diêm Lâu quá thấp, linh nguyên còn không có hoàn toàn thành hình, cho nên đang nhanh chóng bị Kim Viêm Thánh Hỏa thôn phệ.

- Biên giới linh văn của ngươi đã bắt đầu có kim quang. Ta đoán chừng nhiều nhất ba giờ, hỏa diễm sẽ trở lại màu vàng. Ngươi phải nắm chặt thời gian.

Linh hồn Đan Hoàng nhắc nhở Khương Nghị.

Trong lòng Khương Nghị lại gấp nhưng không dám đi quá nhanh.

Nhưng, phạm vi Ly Hỏa thánh địa lại quá lớn, vượt ngang khoảng cách ước chừng tới hai ba trăm dặm, tại lúc không có người, hắn chỉ có thể kiên trì phóng tới. Nhưng, sợ sẽ gặp điều gì đó.

- Diêm Lâu, sao ngươi lại trở lại?

Thời điểm Khương Nghị sắp tiếp cận Vạn Hỏa Pháp Tràng, đối diện lại gặp một đám đệ tử vội vã chuẩn bị xuất phát.

Một người cầm đầu thân hình cao lớn, mày rậm miệng rộng, tướng mạo có chút xấu xí, nhưng khí thế vô cùng cường thịnh, thánh văn trên trán kiêu ngạo hiện ra ở bên ngoài.

Khương Nghị trước tiên nghĩ đến một người, Mục Sùng Vân!

Một trong ngũ đại thiên kiêu của Ly Hỏa thánh địa, cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Diêm Lâu.

Bởi vì Mục Sùng Vân và Diêm Lâu là cùng một dạng, không phải Luyện Đan sư, mà sư theo điện chủ Võ Cực điện.

Trước khi đến Khương Nghị đã sợ sẽ gặp phải Mục Sùng Vân, bởi vì Mục Sùng Vân đối với Diêm Lâu quá hiểu rõ.

- Cơ duyên của ngươi luyện hóa rồi? Không thấy ngươi mạnh bao nhiêu nha.

Tâm tư Khương Nghị nhanh quay ngược trở lại, nghĩ đến thời điểm mới vào thành Thiên Khải, mọi người nghị luận Mục Sùng Vân từ Thiên Khải bí cảnh đạt được cơ duyên.

- Ngươi muốn thử xem? A, cảnh giới ngươi đột phá?

Mục Sùng Vân rõ ràng cảm giác Diêm Lâu trước mặt không giống với lúc trước, không chỉ là cảnh giới, mà còn có khí thế.

- Ta không nên đột phá?

Khương Nghị hừ một tiếng, quay người liền muốn rời khỏi.

- Dừng lại!

Mục Sùng Vân khẽ nhíu mày, nhìn kỹ mắt 'Diêm Lâu'.

Vừa rồi cảm giác chỗ nào không giống, lại từ phía sau lưng xem xét, càng cảm giác không giống với lúc trước hơn.

- Ta có việc gấp, không có tâm tư đấu với ngươi.

Khương Nghị học ngữ khí Diêm Lâu, muốn mạnh mẽ rời khỏi.

- Ngươi là thế nào?

Ngữ khí Mục Sùng Vân đột nhiên lạnh giọng.

- Ta nói, không tâm tư đấu với ngươi. Nhưng nếu như ngươi muốn kiên trì...

Khương Nghị quay người giằng co, hai tay dâng lên liệt diễm, ngưng tụ thành hình dáng đầu lâu

Đây là trọng điểm diễn luyện qua ở trên đường.

Không có uy lực Diêm Lâu, nhưng có thể thông thuận thành hình, bộ dáng bên trên nhìn không ra cái gì.

Trong lòng Mục Sùng Vân cũng cảm giác không hiểu thấu cảm giác xa lạ kia đã lập tức biến mất.

- Ngươi... Tại sao phải quấn thắt lưng gấm? Ngươi cho rằng đi vào Thiên Khải bí cảnh thì ngươi sẽ tìm được cơ duyên?

Khương Nghị tản đầu lâu ra, thuận tay mở thắt lưng gấm ra, lộ ra linh văn màu xanh, tuy nhiên vì để tránh bị nhìn ra vấn đề, đơn giản kéo một cái, lại quấn chặt.

- Linh văn của ngươi là thế nào?

Ánh mắt Mục Sùng Vân có chút ngưng tụ, mặc dù nhìn không rõ ràng lắm, nhưng biên giới linh văn hình như có xuất hiện kim quang.

Tái nhợt trên trán hết sức rõ ràng.

- Ngươi, vĩnh viễn sẽ bị ta bỏ lại đằng sau.

Khương Nghị cố ý giả bộ như rất cao ngạo hừ một tiếng, quay người bước nhanh rời khỏi.

- Hình như linh văn của hắn có thay đổi.

Mục Sùng Vân quanh năm cạnh tranh cùng Diêm Lâu, cả hai đều không phục lẫn nhau, cũng hận không thể ngăn chặn đối phương, cho nên giờ này khắc này nghĩ tới không phải có vấn đề, mà là Diêm Lâu đạt được đại cơ duyên, cơ duyên lớn đến có thể ảnh hưởng đến linh văn.

Trách không được lại sớm rời khỏi Thiên Khải bí cảnh như thế.

Đây là muốn đi ra tranh công sao?

Đáng giận! rốt cuộc là cơ duyên gì?

Mình ở Thiên Khải bí cảnh đạt được hai giọt thánh huyết, còn có một cái Bảo khí, vốn cho rằng có thể vững vàng ngăn chặn Diêm Lâu, nhưng Diêm Lâu vậy mà đạt được cơ duyên có thể ảnh hưởng đến linh văn.

Đệ tử thánh địa bên cạnh Mục Sùng Vân thúc giục nói:

- Mục sư đệ, chúng ta nhanh đi đến Thiên Hỏa cung đi, nơi đó cần tăng cường phòng ngự.

Khương Nghị bước nhanh đi trên đường, rất nhanh chú ý tới số lượng lớn đệ tử đang đi tới một hướng.

- Các ngươi muốn đi đâu?

- Diêm Lâu sư đệ? Sao ngươi lại trở lại.

- Nghe không hiểu lời ta sao?

- A a, là như thế này, vừa rồi điện chủ Võ Cực điện hạ lệnh, yêu cầu đệ tử Linh Nguyên cảnh trở lên, đều tạm thời buông xuống chuyện trong tay, phải tới Thiên Hỏa cung tập kết, mở ra pháp trận Thiên Hỏa.

- Thiên Hỏa cung?

Khương Nghị quay đầu nhìn về đỉnh cao nhất tại Ly Hỏa thánh địa, giữa cây xanh râm mát, toà cao phong kia toàn thân đỏ choét, ánh lửa ngút trời, nhiệt độ kinh khủng vặn vẹo lên không gian.

Chẳng lẽ... Phụ thân ở đấy?

Bình Luận (0)
Comment