Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 509 - Chương 509: Nhân Hoàng Tức Giận (1)

Đan Hoàng Võ Đế Chương 509: Nhân Hoàng tức giận (1)

- Chúng ta nguyện theo quốc quân, lập tân quốc khác.

- Quốc quân mà chết, chúng ta... xin nguyện chịu chết!

- Nếu như Lang Gia hoàng triều ngăn cản Đan quốc rời khỏi, chúng ta nguyện toàn thể chịu chết, mai táng Lang Gia hoàng triều!

Các thủ vệ, các Luyện Đan sư liên miên hô to.

Trước đó rất hoang mang, trước đó rất sợ hãi, nhưng bây giờ cũng đã dần dần bị dòng máu nóng hổi hòa tan.

Quốc quân Đan quốc vươn người đứng dậy.

- Thời khắc rời khỏi, xin mời chư quân... Ba bái Đan quốc, an ủi tiên tổ!

- Ba bái Đan quốc, an ủi tiên tổ!

Các khu thống lĩnh cùng kêu lên hô to, vang tận mây xanh.

- Ba bái Đan quốc!

- An ủi tiên tổ…

Hơn hai vạn hai ngàn hộ giả, toàn bộ cắn nát tay phải, chỉ lên trời hạ xuống máu tươi.

Lớn tiếng gào thét, chỉnh tề quỳ xuống, lạy ba lạy.

Hơn ba ngàn bảy trăm Luyện Đan sư lấy tay nâng trán, lại đỡ ngực, sau đó hai đầu gối quỳ xuống đất, hai tay nén xuống mặt đất, hành đại lễ.

- Xin liệt tổ liệt tông Đan quốc phù hộ! Khởi hành!

Quốc quân cao giọng la lên, nhanh chân đi vào trong đội ngũ.

- Khởi hành!

Toàn thể hộ giả vọt tới bên ngoài, hình thành năm tầng vòng vây.

Bọn hắn kích hoạt linh văn, chiến ý dâng cao, ánh mắt kiên định lại lăng lệ.

Toàn thể bạch bào che kín trường bào, ngẩng đầu hướng về phía trước.

Hơn ba mươi vạn con dân Đan quốc theo sát ở phía sau, cùng rời khỏi, đi về hướng mình không biết.

Nhưng hắn rất rõ ràng, Đan quốc ở lại hoàng triều sẽ không còn tương lai, cho dù vượt qua hôm nay, ngày mai, hay ngày kia gặp phải nguy hiểm lần nữa.

- Phụ thân, làm sao chúng ta có thể rời khỏi? Chỉ bằng những người chúng ta đây, không giết ra khỏi Lang Gia hoàng triều.

Thường Lăng không nghĩ tới phụ thân vậy mà lại có thể quả quyết từ bỏ Đan quốc như thế.

Làm ra quyết định thì dễ dàng, nhưng thực hiện mục tiêu lại khó khăn cỡ nào.

Sao hoàng triều có thể cho phép xảy ra chuyện như vậy?

- Ta không có giết Lục hoàng tử, cũng là bởi vì cái này. Chúng ta không phải muốn giết ra ngoài, chúng ta... Đi ra ngoài! Ta cũng muốn nhìn xem, hoàng thất sẽ xử lý chúng ta như thế nào.

Quốc quân ngóng nhìn phương hướng hoàng thất, trong biểu hiện nổi lên một vòng ngoan khí hiếm thấy.

Nếu như hoàng thất triển khai vây bắt, thậm chí là đồ sát, sẽ triệt để chọc giận thế lực nội bộ hoàng triều, càng chọc giận cường tộc bên ngoài hoàng triều.

Hắn cược hoàng thất sẽ không dám!

Nhưng xem như thật làm như vậy, hắn cũng tương đương là dùng mệnh của mấy ngàn Luyện Đan sư Đan quốc, mai táng tương lai Lang Gia hoàng triều.

- Đi ra ngoài?

Tô Nguyên Minh lắc lư ánh mắt, khó có thể tin được mà nhìn quốc quân.

- Không sai, chính là muốn đi ra ngoài!

Quốc quân chậm rãi gật đầu, ánh mắt kiên định!

- Đi như thế nào...

Tô Nguyên Minh bỗng nhiên đã hiểu, trong lòng chấn động, càng thật sâu khâm phục.

Quốc quân chung quy vẫn là quốc quân.

Bình thường mặc dù nho nhã đạm bạc, nhưng cơ trí lại làm cho người khác sợ sệt.

- Quốc quân, Khương Nghị ta đại biểu La Phù, đại biểu Vô Hồi thánh địa, hoan nghênh các ngươi.

Toàn thân Khương Nghị nổi cơn sóng nhiệt, tốt, thật quá tốt, quốc quân muốn dẫn lấy toàn bộ Luyện Đan sư Đan quốc, vào La Phù?!

Các thế lực khắp nơi tụ tập trong Đan quốc rung động, hoảng hốt, lại càng tiếc nuối.

Bọn hắn lúc đầu chỉ đi mua đan dược, không nghĩ tới lại chứng kiến được một trận chuyện ngoài ý muốn này.

Hoàng thất, muốn chế tài Đan quốc?

Đan quốc, vậy mà đã từ bỏ Lang Gia hoàng triều?

- Hoàng thất Lang Gia rốt cuộc nghĩ như thế nào? Liền bởi vì quốc quân tuyên cáo bọn hắn không tuân thủ ước định, vậy mà bọn hắn liền ám sát quốc lão, cầm tù quốc quân?

- Hoàng thất Lang Gia hoàng triều bắt đầu từ Nhân Hoàng đời trước, cũng có chút chỉ vì cái trước mắt. Ta không nghĩ tới hoàng thất sẽ xử lý Đan quốc như vậy, ta càng không nghĩ tới Đan quốc vậy mà lại dùng phương thức như vậy đáp lễ hoàng thất.

- Lang Gia hoàng triều đã làm ra nhiễu loạn lớn .

Đám người nghị luận ầm ĩ, không ai không rõ ràng địa vị Đan quốc, cũng không ai không rõ ràng ý nghĩa quan trọng của Đan quốc đối với hoàng triều.

Lần này Đan quốc trốn đi, không thể nghi ngờ là sẽ mang đến tổn thương trí mạng đối với Lang Gia hoàng triều.

Nếu như Lang Gia hoàng triều xử lý sai lầm, thậm chí khả năng là đã đem toàn bộ nguy cơ hoàng triều tích lũy kích trong hai trăm năm qua phát ra hết.

Giờ khắc này, nội bộ hoàng thành đã nhấc lên sóng to gió lớn.

- Đan quốc đại loạn!

- Lục hoàng tử mưu toan khống chế quốc quân, hãm hại ngũ đại quốc lão. Kết quả hành động bất lực, quốc quân và Tô Nguyên Minh đã thoát thân, bốn vị quốc lão còn lại đã chết thảm.

- Cường giả hoàng thất chui vào Đan quốc điên cuồng dập tắt lửa, cùng chém giết với thủ vệ Đan quốc. Số lượng lớn thành khu bị hủy, hơn vạn con dân chết thảm.

- Đan quốc đang gặp hỗn loạn nghiêm trọng nhất từ khi khai quốc đến nay.

Hoàng thành liên tiếp oanh động, tất cả mọi người bị tin tức đột nhiên xuất hiện này làm cho kinh hãi đến trợn mắt hốc mồm.

Tại thời điểm Đan quốc đột nhiên tuyên bố hoàng thất vô tín vô nghĩa, bọn hắn quả thực là vì Đan quốc mà lau vệt mồ hôi, loại cử động công nhiên này tương đương đã khiêu khích đến hoàng thất.

Nhưng, trận ước chiến tại Tây Cương lúc trước kia là quốc quân lấy danh nghĩa Đan quốc để đảm bảo, nếu như quốc quân không làm như vậy, hình như cũng không thích hợp.

Có người thậm chí cảm giác cảnh cáo là rất đúng.

Dù sao từ sau khi Nhân Hoàng bế quan, mấy vị hoàng tử vì tranh đoạt hoàng vị, không để ý sống chết nhúng tay vào sự vụ Bắc Cương, Tây Cương, chẳng những không thể thành công, còn liên tiếp khiến cho hai vị hậu đại thánh văn khai quốc, Khương gia, Nạp Lan gia trốn đi.

Đương kim hoàng thất là cần có chút chỉnh đốn và cảnh cáo.

Mà hoàng thất vẫn kéo dài trầm mặc làm cho bọn hắn cảm giác hoàng thất hẳn là sẽ muốn những biện pháp khác để lấy lại danh dự.

Nhưng, chờ lại chờ, vậy mà bọn hắn lại chờ được một tin tức hỏng bét đến không thể lại hỏng bét hơn. Thậm chí còn có người chửi ầm lên, là cái tên ngu ngốc nào nghĩ đến một quyết định hoang đường như thế, sao lại lựa chọn chế tài Đan quốc.

Càng có người giận mắng Lục hoàng tử vô năng, nói làm liền làm đi, lại đem chuyện làm cho hư.

Bình Luận (0)
Comment