Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 564 - Chương 564: Tìm Nơi Nương Tựa

Đan Hoàng Võ Đế Chương 564: Tìm nơi nương tựa

Thường Lăng rất không yên lòng, với tính cách Khương Nghị, nói không mạo hiểm là không thể nào.

- Nơi đó hẳn là có rất nhiều trưởng lão và đệ tử Vô Hồi, ta không có nguy hiểm.

Khương Nghị mang theo Thường Lăng rời khỏi Nguyệt Hoa Thiên Bảo, chạy tới trụ sở Vô Hồi thánh địa tại Vương Quốc Hắc Ám.

Là một trong tam cự đầu tại Vương Quốc Hắc Ám, cung điện Vô Hồi thánh địa tọa lạc ở chỗ cao nhất.

Cung điện nguy nga như núi, đại khí bàng bạc, tỏa ra cường quang vạn trượng.

Trang trọng, nghiêm túc, uy nghiêm, giống như Thiên Cung.

Mấy chục sợi xiềng xích tráng kiện bao quanh cung điện ngàn mét, mênh mông dã tính, lan tràn vào hắc ám, giăng khắp nơi, xâu chuỗi mười sáu tòa bảo vệ xung quanh cung điện.

Hơn mấy ngàn vạn đệ tử Vô Hồi phân tán trong bóng đêm, trấn thủ trên xiềng xích, ánh mắt lạnh lùng quan sát Vương Quốc Hắc Ám náo nhiệt.

Như Thiên Binh Thiên Tướng, khí thế rộng rãi.

Khương Nghị và Thường Lăng đứng trên lối đi xiềng xích, nhìn lên cung điện giữa hư không hắc ám, cảm nhận được thật sâu bọn hắn rất nhỏ bé.

- Đây chính là thánh địa, áp đảo trên hoàng triều, thánh địa.

Thường Lăng thì thào khẽ nói, đây vẫn chỉ là thánh địa đóng giữ Vương Quốc Hắc Ám, thánh địa chân chính tại La Phù sẽ là quy mô và khí thế như thế nào?

Thế giới bên ngoài, xác thực khổng lồ lại đặc sắc.

- Đúng rồi! Suýt nữa quên mất!

Khương Nghị đưa ý thức câu thông vào thanh đồng tiểu tháp, thả Lý Dần bế quan bên trong ra.

- Hắn là ai?

Thường Lăng hiếu kỳ đánh giá thiếu niên mi thanh mục tú.

- Đồ đệ của ta, Lý Dần.

- Ngươi lại có đồ đệ?

- Đồ đệ của ta thật không đơn giản.

Khương Nghị cười cười, giới thiệu cho Lý Dần:

- Vị này là Thường Lăng, nữ nhi quốc quân Đan quốc.

Lý Dần chú ý tới hai người đang nắm tay nhau, mỉm cười hành lễ:

- Sư mẫu.

Thường Lăng vô cùng xấu hổ, tranh thủ thời gian hất tay Khương Nghị ra:

- Ta không phải sư mẫu của ngươi.

Khương Nghị xấu hổ gãi gãi đầu, trước đó đều quên đang lôi kéo tay, quen rồi sao?

- Còn chưa có thành thân nên không quen sao? Gọi trước, sớm muộn cũng đều sẽ thành thân.

Đôi mắt Lý Dần tinh khiết, nụ cười rất rực rỡ.

- Nơi này là Vương Quốc Hắc Ám.

Khương Nghị tranh thủ ho nhẹ vài tiếng, cắt ngang Lý Dần, giới thiệu tình huống Vương Quốc Hắc Ám.

- Một nơi thật thần kỳ.

Lý Dần ngạc nhiên nhìn hắc ám hư không xung quanh, vậy mà lại còn có ngõ ngách có thể xâu chuỗi các thế giới.

- Nơi này không chỉ thần kỳ, càng nhiều hơn chính là cơ duyên. Nơi này có đủ loại người, cũng có đủ loại giao dịch. Ngươi có thể ở chỗ này lấy được võ pháp, đan dược, các loại vũ khí, chỉ cần ngươi đủ mạnh, ngươi có thể có được hết thảy. Từ hôm nay trở đi, ngươi ngay ở chỗ này tu luyện, ở chỗ này trưởng thành. Mục tiêu của ngươi, xếp hạng mười vị trí ở Võ Hầu bảng!

Khương Nghị rất có lòng tin với Lý Dần, cũng nguyện ý dùng chỗ như vậy đến ma luyện hắn.

- Ta sẽ không để cho sư phụ thất vọng.

Lý Dần rất trịnh trọng cam đoan với Khương Nghị.

- Ngươi có thể tự do phát huy, dùng chính cách của ngươi trưởng thành, nhưng ta có một yêu cầu. Ngươi không thể nói với người khác là biết ta, cũng đừng nói mình đến từ chỗ nào, chỉ cần chuyên chú tu luyện là được.

Khương Nghị để Lý Dần che giấu tung tích là vì muốn hộ vệ hắn.

Dù sao sư phụ mình bây giờ vẫn còn không thể trở thành bối cảnh cho Lý Dần, chỉ rước lấy phiền phức cho hắn mà thôi.

Mà Lý Dần có Thánh linh văn Bất Tử Hỏa Liệt Điểu, chỉ cần bày ra liền sẽ được các phương chú ý, nếu như có thể trưởng thành, sẽ còn có thể chấn kinh Vương Quốc Hắc Ám.

Nếu như thể hiện quan hệ với Vô Hồi thánh địa quá sớm, sẽ chỉ rước lấy Chí Tôn Kim Thành và Hỗn Độn Tử Phủ chèn ép hãm hại.

Cho nên tốt nhất là cố che dấu bối cảnh, như thế mới có thể được các phương tranh nhau lấy lòng, cũng sẽ suy đoán kiêng kị hắn có bối cảnh càng sâu.

- Ta nghe sư phụ.

Lý Dần không phải quá rõ ý tứ của Khương Nghị, nhưng nếu sư phụ nhắc nhở, khẳng định có đạo lý.

Thường Lăng nhìn Lý Dần từ biệt rời khỏi:

- Ngươi yêu cầu với hắn như thế có phải quá cao hay không?

- Võ Hầu bảng sao?

- Đúng vậy, ngươi nói là trong mười vị trí, không phải vị trí thứ mười, chẳng lẽ ngươi còn hy vọng xa vời hắn đạt tới thành tựu như Hàn Ngạo kia?

- Thật ra ngược lại ta lại cảm thấy hắn thật có thể tiến xa hơn Hàn Ngạo.

Thường Lăng kinh ngạc nhìn Khương Nghị:

- Hắn là linh văn gì?

- Thánh phẩm Thú linh văn, Bất Tử Hỏa Liệt Điểu.

Ly Hỏa thánh địa!

Bạch Trầm Hương mang theo Hoa Vị Yêu, Hoa Vị Ương, Hoa Vị Lạc, cùng với hơn mười đệ tử Xích Tiêu tông khác, vạn dặm bôn ba, rốt cuộc cũng đi tới được Ly Hỏa thánh địa.

Sở dĩ giờ mới đến là bởi vì sau khi nàng lấy được Hoa Vị Ương, Hoa Vị Yêu từ trong tay Khương Nghị về, cũng không vội vã thoát khỏi La Phù, mà đường hoàng trở về Xích Tiêu tông, cố ý ở mấy ngày, lại mang toàn bộ gia sản, tới từ biệt tông chủ.

Bạch Trầm Hương nói với tông chủ Xích Tiêu tông cũng không phải muốn vĩnh viễn rời khỏi, mà là nói nàng đã đắc tội Khương gia, không nguyện ý lại để gây lên xung đột, cho nên muốn mang theo con của nàng cùng các đệ tử đi ra ngoài lịch luyện, thuận tiện giải sầu.

Thời gian có khả năng chừng nửa năm, cũng có khả năng một hai năm.

- Các ngươi là người của Xích Tiêu tông - La Phù?

Điện chủ Diêm La điện, Đường Thiết Bình tự mình tiếp kiến mẫu tử Bạch Trầm Hương.

Trước đó hắn đối với La Phù sơn mạch cũng không có hiểu biết gì, bây giờ đối với tình huống nơi đó căn bản đều có thể hiểu rõ đại khái.

Xích Tiêu tông là có một Nhị trưởng lão hoa nhường nguyệt thẹn, ba bốn mươi tuổi, thành thục động lòng người, phong vận vẫn còn, tên là Bạch Trầm Hương.

Chỉ là hắn không nghĩ tới Bạch Trầm Hương lại chạy tới tìm Ly Hỏa thánh địa.

Bạch Trầm Hương hành lễ với Đường Thiết Bình cao cao tại thượng.

- Khương Nghị phách lối tàn nhẫn, bắt sống con cái ta, mà Khương gia bây giờ lại thành lập Bạch Hổ tông, là một trong mười tám tông, chúng ta không thể lại báo thù, chỉ có thể tìm Ly Hỏa thánh địa làm nơi nương tựa.

Bình Luận (0)
Comment