Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 728 - Chương 728: Cảm Giác Nguy Hiểm

Đan Hoàng Võ Đế Chương 728: Cảm giác nguy hiểm

Nắm đấm của Tiêu Phượng Ngô mang máu, bị cưỡng bức ngăn chặn lại.

Thái Long ngửa mặt bay lên, cánh tay phải lắc lư, nhưng không chờ hắn rơi xuống đất, dưới chân cũng đã nở rộ lên pháp trận, đã nâng đỡ được hắn.

Gần như đồng thời, hai bên trái phải đã hiển hiện ra pháp trận khổng lồ, năng lượng oanh minh bên trong, trên trăm sợi xiềng xích gào thét lao ra, như lôi đình nhanh chóng bạo kích, toàn bộ xông về phía Tiêu Phượng Ngô.

Tiêu Phượng Ngô cuồng dã, ngạnh kháng xiềng xích.

Nhưng xiềng xích lại cực kỳ linh hoạt, liên tục xoay chuyển, cực lực dây dưa.

Kim giác trên trán Thái Long nở rộ cường quang, dẫn dắt hai tòa pháp trận, kim quang ở bên trong loạn tung tóe, thanh triều như sấm, liên tiếp xông ra hai ngọn núi thép nguy nga cứng rắn.

Trên trăm sợi xiềng xích toàn bộ đều quay trở về, kéo lấy kim quang, liên tiếp đánh về phía Tiêu Phượng Ngô.

Tiêu Phượng Ngô đập mạnh mặt đất, địa tầng oanh minh, khí tức đại địa cuồn cuộn, toàn bộ tràn vào thân thể.

Ầm ầm!

Tiêu Phượng Ngô vung lên trọng quyền, mang theo khí tức đại địa bành trướng, ngạnh kháng kim sơn.

Liên tiếp hai trận oanh minh chấn động quảng trường, hỗn loạn đỉnh núi.

Tiêu Phượng Ngô, Thái Long, liên tiếp bị hất bay ra ngoài.

Nhìn như thế lực ngang nhau, nhưng...

Vào thời khắc này, một khí tức hủy diệt bất chợt tràn ngập ra, trong nháy mắt đã khiến cho vô số thần kinh nhạy cảm hồi hộp.

- Nguy hiểm!

Ánh mắt Cơ Lăng Huyên sáng rực, nhìn chằm chằm kim quang trên chiến trường.

Nhất định là Thái Long thừa cơ phát ra sát chiêu của hắn!

Kim giác linh văn có thể trong nháy mắt hấp thu lực lượng toàn thân, từ bỏ ‘bảo vệ tuyệt đối', hiện ra ‘Tuyệt Sát Trí Mệnh’.

Tiêu Phượng Ngô cũng lập tức giật mình phát hiện nguy hiểm, hắn không chần chờ chút nào, hai tay trong nháy mắt giao ở phía trước, da thịt phồng lên, khí tức Kim Cương phun trào.

Keng!

Phốc phốc!

Ánh sáng hủy diệt đến từ kim giác của Thái Long tới trong nháy mắt, giống như là Thiên Thần rèn sắt, đánh vào trên hai tay giao nhau của Tiêu Phượng Ngô.

Nhưng, trong chốc lát, ánh sáng hủy diệt đã đánh xuyên phòng ngự mà Tiêu Phượng Ngô kiêu ngạo, trực tiếp xuyên qua ngực,.

Tuy nhiên hai tay ngăn cản vẫn tranh thủ cho Tiêu Phượng Ngô cơ hội tránh khỏi vị trí trí mạng.

Đòn tấn không có tác động đến trái tim, mà là đánh tới gần bả vai.

Lần đầu tiên Tiêu Phượng Ngô có phản ứng, trách không được gia hỏa này có thể cùng Khương Nghị giao thủ.

Đòn này quả thật rất đáng sợ, không chỉ có thể đả kích trong nháy mắt, còn có thể xuyên thủng hết thảy.

- Thắng rồi!

- Thái Long làm cho gọn gàng vào!

Đệ tử Linh Kiếp thánh địa phấn chấn hô to, Thái Long chính là Thái Long, không hổ là siêu cấp chiến tướng Thánh Chủ bọn hắn tự mình bồi dưỡng.

- Chưa có thắng!

Thái Long tản kim quang toàn thân ra, khôi phục lại hình thể bình thường:

- Thế lực ngang nhau.

- Rõ ràng ngươi đã trọng thương hắn.

Có người bất mãn, thắng chính là thắng, đám người Vô Hồi thánh địa này có cái gì tốt mà phải khiêm tốn với bọn hắn.

- Ta nắm lấy thời cơ phát một kích trí mạng, chỉ là đánh xuyên qua bờ vai của hắn, đây coi như là trọng thương?

Thái Long lắc đầu, mặc dù không muốn tin, nhưng với tình huống trước mắt, một kích trí mạng của mình xem như đã bị Tiêu Phượng Ngô đỡ được.

- Vậy thì đánh lại thôi! Trạng thái điên cuồng này của hắn tiếp tục không được bao lâu nữa đâu!

Thác Bạt Hoằng của Hồn Thiên thánh địa đều hô to.

- Ta còn không có luân lạc tới xem thường tình trạng người khác.

Thái Long cũng có thể nhìn ra khí tức Tiêu Phượng Ngô đang yếu bớt, nhưng đây là trận chiến thứ hai của Tiêu Phượng Ngô.

Toàn thân Tiêu Phượng Ngô nhấc lên khí lãng, hình thể từ mười hai mét dần dần khôi phục lại bình thường, nhưng khí tức lộn xộn, da thịt sưng đỏ, thoạt nhìn như đã tiêu hao quá độ.

Lấy cảnh giới Linh Nguyên cảnh lục trọng thiên của hắn bây giờ, trạng thái mạnh nhất nhiều nhất chỉ có thể tiếp tục năm phút đồng hồ.

Tuy nhiên, cảm giác quá sung sướng.

Trước đó chỉ biết mình rất mạnh, nhưng chưa có so sánh, không biết mạnh đến mức nào.

Hôm nay xem như đã đếm được một chút.

- Cũng không tệ lắm.

Cơ Lăng Huyên đều âm thầm gật đầu, nhặt được bảo vật!

Thương Hàn Nguyệt cũng rất kinh ngạc, gia hỏa này sau khi thăng hoa linh văn lại có thể mạnh đến trình độ này.

- Đây chính là Thánh linh văn được đan dược thúc thăng?

Rất nhiều người khiếp sợ trong lòng, xem ra đan dược truyền kỳ không chỉ đơn giản là thăng hoa linh văn như vậy, thậm chí có thể kích phát ra một ít tiềm lực.

Ví dụ như Tịch Nhan, hình như chính là Luân Hồi thánh văn đáng sợ.

Nghĩ tới đây, rất nhiều người đều không khỏi nhìn về nữ hài nhi tóc tím trầm mặc điệu thấp trong đội ngũ Vô Hồi thánh địa kia, nàng chính là Tịch Nhan.

- Thoải mái, quá thoải mái.

Tiêu Phượng Ngô lắc lắc bả vai, đắc ý cười to.

- Còn có không phục sao? Chờ ta ăn một chút gì đó, chậm rãi sức lực, lại cùng các ngươi đánh.

Rất nhiều người khẽ nhíu mày, nhưng không có ai ra mặt khiêu chiến.

Kỳ thật xung quanh vẫn còn có mấy vị Thú linh văn, nhưng không phải cảnh giới quá cao, không thích hợp giao thủ với hắn.

- Tô Lăng, có hứng thú thử một chút không?

Các thiên tài Đại Diễn thánh địa nhìn về một nữ hài mỹ lệ tóc dài tới eo.

Tô Lăng vô cùng cao gầy, thân cao một mét tám vài, đứng ở trong đám người vô cùng xuất chúng, mà hốc mắt thâm thúy, cánh mũi cao thẳng, đôi môi đỏ xinh đẹp, tràn ngập cảm giác thần bí mỹ lệ.

Nhưng, nét mặt và ánh mắt của nàng rõ ràng lộ ra sự tàn nhẫn, để cho người ta không dám tới gần, lại không dám thưởng thức.

Nàng chính là nữ hài trước đó ở trước cửa thánh địa đã đoán được Tiêu Phượng Ngô là Bỉ Mông thú văn.

Cũng chính là muội muội của Tô Triệt!

Nhưng nàng không giống Tô Triệt là Ngự Thiên Sư như thế, mà là Thánh phẩm Thú linh văn!

Tô Lăng hiện ra đồng mâu thần bí chậm rãi ngưng tụ, biến thành mắt dọc yêu dị, khí chất tàn nhẫn đều trong lúc vô hình trở nên mãnh liệt, để đệ tử Đại Diễn xung quanh đều cảm nhận được áp bách.

Hàn Ngạo, Tiêu Phượng Ngô, Nghiêm Sâm và các thú văn thánh địa bỗng nhiên cảnh giác, đồng loạt nhìn về hướng Tô Lăng.

- Ta tới...

Bình Luận (0)
Comment