Đan Hoàng Võ Đế ( Dịch Full -Hoàn)

Chương 751 - Chương 751: Không Quên Sơ Tâm

Đan Hoàng Võ Đế Chương 751: Không quên sơ tâm

- Nếu sau khi trải qua mấy lần gặp trắc trở còn có thể hoàn mỹ như vậy thì thật tốt. Xem ra mẫu thân hắn nói rất đúng, đây là thời điểm thả hắn ra ngoài tu hành.

Đại Diễn Thánh Chủ đứng dậy rời khỏi, chuẩn bị tìm Vô Hồi Thánh Chủ nói chuyện.

Nhưng, trừng phạt thế nào mới có thể làm cho Vô Hồi Thánh Chủ tiếp nhận, lại có thể bàn giao cho người phía dưới đây?

Khi Khương Nghị đang chìm ngâm tu luyện ở ý thức hải trong, bỗng nhiên phát giác có người đứng ở trước mặt.

Hắn nhíu mày, mở ánh mắt sắc bén sáng tỏ ra, một gương mặt xinh đẹp đang đụng mặt hắn.

- Cô làm gì?

Sau khi Khương Nghị hơi nâng thân thể lên.

- Ngươi là Chu Tước?

Tô Lăng ngồi xổm ở trước mặt Khương Nghị, ngửi nhẹ mùi vị trên người hắn.

- Ta là Bạch Hổ.

- Ngươi chính là Chu Tước.

Tô Lăng tin tưởng phán đoán của mình.

- Tiểu hài tử không nên nói lung tung, chớ nói chuyện không có nắm chắc.

Khương Nghị đứng dậy đi ra.

Tô Lăng theo ở phía sau, bước chân nhẹ nhàng, trên mặt xinh đẹp không có chút biểu hiện nào:

- Ca ca không để cho ta đụng ngươi.

- Ca ca cô là ai?

- Tô Triệt.

- Ca ca cô nói rất đúng.

- Hắn là hắn, ta là ta.

- Cho nên?

- Ta muốn ăn ngươi.

Đôi môi thật mỏng của Tô Lăng phun ra lưỡi rắn tinh hồng, con ngươi biến thành mắt dọc, tập trung vào Khương Nghị.

Khương Nghị dừng lại, có chút ngưng mi.

- Tiểu cô nương, đừng làm chuyện điên rồ.

- Ngươi để cho ta ăn, hay là chính ta ăn.

Tô Lăng thể hiện lạnh nhạt, hôm nay nhất định phải nuốt hắn, nếm thử huyết mạch.

- Tô Lăng! Chúng ta đã nói rồi mà!

Một âm thanh đột nhiên cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người giằng co.

- Đây là muội muội của ngươi?

Khương Nghị nhìn Tô Triệt đi tới.

Tô Triệt cười nhạt mà nói:

- Muội muội ta không có ác ý, chỉ là đối với thứ mình hiếu kỳ quá cố chấp.

- Nhìn kỹ nàng, ta không muốn ở chỗ này gây chuyện.

Khương Nghị nói xong cũng muốn rời khỏi.

- Khương Nghị.

Tô Triệt bỗng nhiên gọi hắn lại.

- Còn có việc?

- Có phải ngươi có tâm sự gì hay không?

- Không có.

- Ngươi có khả năng tự mình cảm giác không ra, nhưng dáng vẻ ngươi bây giờ tựa như là... ừm... đã nhận một loại áp lực nào đó. Ta không có ý gì khác, nếu như ngươi Vô Hồi thánh địa ở không vui, Đại Diễn thánh địa hoan nghênh ngươi.

- Cảm ơn ý tốt, ta chỉ muốn chuyên chú tu luyện.

- Tu võ đương nhiên quan trọng, nhưng tu tâm là mấu chốt.

- Cái gọi là tu tâm, phải đi để trải qua, đi để cảm nhận, đi để có dư vị, đi để hối hận, để tiếc nuối, để đền bù.

Tô Triệt cười nhạt mà nói:

- Thánh địa thiên hạ là người một nhà, ta hơn hai ngươi tuổi, xem như sư huynh, hôm nay đưa ngươi hai câu nói —— hi vọng ngươi có thể không quên sơ tâm(*), cũng nguyện ngươi có thể hài lòng.

(*) Lòng dạ lúc ban đầu.

Khương Nghị không muốn để ý tới, lại bị hai câu nói của Tô Triệt ngoài ý muốn kích thích tiếng lòng.

- Nên trải qua thì trải qua, nên hưởng thụ thì hưởng thụ, nên phóng túng thì phóng túng, chỉ cần không nguy hại người khác, muốn làm cái gì thì làm cái đó. Ngươi tận lực kiềm chế tình cảm, phong bế bản thân, chưa hẳn chính là chuyện tốt, nói không chừng sẽ vào một thời khắc nào đó, đột nhiên tán phát ra, biến thành tai hoạ ngầm.

- Ví dụ như, tâm kiếp Sinh Tử cảnh.

- Ngươi chấp nhất tu võ, ta rất thưởng thức, nhưng hi vọng ngươi sẽ không trở thành con rói của Võ Đạo. Dù sao ngươi cũng chỉ mới mười lăm tuổi, mở chút lòng, nhẹ nhõm chút.

Thời điểm trước đó khi Tô Triệt gặp được Khương Nghị tại Thiên Khải bí cảnh cũng cảm giác người này rất đặc biệt, cũng để lại ấn tượng thật sâu.

Không nghĩ tới mấy tháng ngắn ngủi không gặp, vậy mà hắn giống như đã biến thành người khác, trở nên âm trầm, trở nên lạnh nhạt, trở nên tàn nhẫn.

Chính là bởi vì ấn tượng khắc sâu lúc ấy, bây giờ mới có cảm giác mãnh liệt như thế, không khỏi nói thêm vài câu.

- Cám ơn thiện ý của ngươi, ta xin đón nhận.

Khương Nghị vẫn đi ra.

- Ai...

Đan Hoàng nhẹ giọng thở dài:

- Hài tử à, ngươi có sứ mệnh của ngươi, ngươi có thù hận của ngươi, nhưng ngươi cần khỏe mạnh trưởng thành, không nên quá sốt ruột.

- Tiền bối, ta không quên được Diêm bá. Ta vẫn muốn biết chuyện của ta phía sau này, nhưng ta không nghĩ tới ta trùng sinh lại là dùng toàn bộ thần triều chôn vùi đổi lấy. Thiên Hậu, Tu La, Chư Vương, còn có quá nhiều anh linh, tất cả đều đang đợi ta trưởng thành.

Mỗi lần Khương Nghị nhớ tới Diêm bá để lại trong sơn cốc hắn liền có thể cảm nhận mãnh liệt được linh hồn sinh linh kiếp trước dung hợp, có thể khắc cốt cảm nhận được vô số tướng lĩnh con dân bi tráng sau khi thần triều tuyên cáo diệt quốc.

Bọn hắn đã từ bỏ hết thảy, dùng hết tất cả, sẽ chỉ đổi lại cho hắn một trận trùng sinh.

Tình cảm này đã tràn ngập linh hồn, xúc động tâm linh.

Hắn không thể nào lười biếng, nhất định phải hai chân hướng về phía trước, một khắc cũng không được ngừng.

- Bọn hắn muốn ngươi trùng sinh, là xem ngươi trở thành hi vọng. Bọn hắn muốn là Thần Hoàng sống sờ sờ, không phải vũ khí báo thù. Vừa rồi hài tử kia nhắc nhở rất đúng, không quên sơ tâm, cũng phải biết hài lòng. Ngươi bây giờ phong bế tình cảm, kiềm chế bản thân, sẽ để một góc khác ở thân thể trong biến thành mãnh thú đáng sợ, tại thời khắc nào đó sẽ phá lồng mà ra. Thời khắc kia, chính là Sinh Tử cảnh!

- Sinh Tử cảnh, hướng chết mà sinh, hướng sinh mà chết, sinh tử khó liệu. Muốn sống, rất khó, muốn chết, rất dễ dàng.

- Mãnh thú phá lồng chính là tâm ma, có thể dễ dàng phá hủy ngươi. Ngươi muốn mạnh lên, luyện thể luyện hồn, còn phải luyện tâm.

Đan Hoàng trấn an.

Không có trách cứ, chỉ có đau lòng.

Hắn thấy, hồn niệm trong sơn cốc kia nhắc nhở quá sớm, cũng nhắc nhở quá nhiều lắm.

Bây giờ Khương Nghị vẫn chỉ là một hài tử, không chịu đựng nổi gánh vác trầm trọng như vậy. Nếu như cưỡng ép đặt ở trên người hắn, rất dễ dàng sẽ đè sập hắn.

Nhưng... Dù sao cũng đã biết, chỉ có thể từ từ điều trị.

Chỉ hy vọng đứa nhỏ này có thể nhanh chóng khôi phục lại.

Bình Luận (0)
Comment